Buổi tối, tám giờ kém ba phút, lời bài hát buồn bã chủ đề kết thúc, TV điểm tám giờ, theo thường lệ là tiết tục yêu hận tình cừu khóc sướt mướt.
Ba cô sáu bà trấn trên hôm nay tiến vào chiếm giữ phòng khách Hướng gia, phần đông đều ngồi chật kín ghế sô pha, thái độ khác thường đối với TV làm như không thấy, tất cả đều vây quanh Hướng Nhu mặt không chút thay đổi, nói không ngừng.
Chuông cửa vang lên, Hướng mẹ vội vàng đứng dậ ra mở cửa.
Ở ngoài có sáu bà thím không chờ cánh cửa mở hắn ra liền khấn cấp chen vào, đến thẳng ghế sô pha mà Hướng nhu đang ngồi, cúi đầu liền hỏi: “Tiểu Nhu, ta vừa mới nghe nói ngươi cùng đứa con Thành gia ─”
Đoạn dạo đầu giống nhau, đêm nay đã sáu lần như thế.
Sau khi lễ hội kết thúc, “chuyện xưa” của nàng cùng Thành Đại Nghiệp chính thức bị đưa ra ánh sáng, mọi người đều truyền nhau tin tức nay, tốc độ truyền bá sang cả mấy trấn lân cận, tốc độ so với ánh sáng còn nhanh hơn.
Nhìn thấy mấy bà thím đến đây, ba mẹ vội vàng nhường chỗ, vội vàng làm báo cáo vắn tắt.
“Đúng vậy đúng vậy, nha đầu kia cùng con Thành gia đã sớm quá mức, cái gì cũng không nói, giấu diếm chúng ta đã nhiều năm như vậy.”
“Nói đúng là được, nếu nói sớm ra một chút sẽ không kéo dài tới tận bây giờ còn chưa cưới.” Nghĩ đến Hướng Nhu đã hai mươi sáu tuổi lại độc thân như vậy, mấy bà mối ở trấn trên không ngừng lắc đầu.
“Rõ ràng là một đối tượng tốt như vậy, nên sớm quyên chuyện quá khứ đi thôi!”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người như chim gõ kiến không ngừng gật đầu.
Con trai Thành gia có thể nói có thể không lo ăn mặc, càng tốt là thân là cháu đích tôn Thành Đại Nghiệp không giống như con cái mấy nhà giàu ham ăn biếng làm, ngược lại nguyện ý trở về quê nhà công tác.
Càng không thể không đề cập tới là khuôn mặt cùng dáng người của Thành Đại Nghiệp đều là hàng thượng đẳng, thật tốt. Mắt sắc như kiếm, eo nhỏ cùng cặp mông rắn chắc đầy khí phách, tuấn tú làm cho người ta khen ngợi không thôi, quả thực là không thể không chọn.
Suy nghĩ kín đáo trong đầu dì Trần nhưng thật ra không có ngước nhìn, uống một ngụm trà mới chậm rãi mở miệng.
“Nói cũng không phải, đứa con Thành gia thật làm cho người ta khó nghĩ. Nếu là tám năm trước thì ta cũng không tán thành gả Tiểu Nhu cho hắn.” Nàng dạy ở trường trung học nên vẫn nhớ rõ năm đó hắn làm cho trường thật đau đầu.
Bà mối vội vàng đi đến.
“Nhưng là hiện tại hắn thay đổi triệt để a!”
“Biết nhận lỗi là tốt rồi, thời còn trẻ có ai chưa từng hư đâu?” Người vợ của La gia nói, bởi vì nàng bà của nàng được giúp nên gia sức tán thành.
“Đúng vậy, sau khi trở về thì biểu hiện của hắn vô cùng tốt, mọi người là có mắt nhìn. Chúng là người trấn trên nhưng chỉ cần nhắc tới hắn đều giơ ngón cái lên, đúng là thanh niên gương mẫu!”
“Yên tâm đi, hiện tại Thành Đại Nghiệp tuyệt đối có thể để gánh vác chuyện cả đời Tiểu Nh .” Người nói lần này là bà cô, cháu trai bảo bối đi lạc đường, trải qua một đêm cuối cùng mới tìm được.
Sau khi nói ra ý kiến, rất nhanh thống nhất xong.
“Nếu như vậy thì không cần nghĩ nhiều, nhanh lên chuẩn bị hôn sự mới được!” Bà mối cười nói, bắt đầu tính lịch rồi nói là những ngày lành.
Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
“Ta không lấy chồng.”
Bên trong đột nhiên rơi vào trầm mặc, mọi người quay đầu nhìn Hướng Nhu lạnh lùng như là đến giờ phút này mới nhận ra nàng đã ở đây.
“A, tiểu Nhu, ngươi nói ─” Bà mối trừng lớn mắt, hoài nghi bản thân nghe lầm.
Nàng lạnh lùng lặp lại.
“Không lấy chồng.”
Nhóm người hai mắt nhìn nhau, chỉ mong không nghe thấy nhưng lại nghe được hai chữ. Lễ hội ngày đó đôi nam nữ trẻ tuối đánh nhau đã lộ ra nhiều tính cảm làm tất cả mọi người đều nghĩ đến bọn họ sớm ở lễ tốt nghiệp trung học hứa chuyện cả đời.
“Nhưng là các ngươi tám năm trước không phải đã ─”
Hướng Nhu vẻ mặt càng lạnh hơn.
“Đấy chính là vì say rượu làm loạn.”
Ở góc vang lên thanh âm sợ hãi, đó chính là chị dâu kiêm bạn tốt của nàng Hân Hân thật cẩn thận mở miệng.
“A, ta cùng Hướng Vinh lúc trước say rượu làm loạn, nhưng là ─ nhưng là ─ nhưng là, hiện tại . . . . .” Nàng ấp úng thẹn thùng không nói được, chỉ có mặt đỏ bừng lên để lộ ra cuộc sống hôn nhân của nàng hạnh phúc bao nhiêu.
“Ta đã biết, lúc trước là quá đau nên tiểu Nhu mới sợ hãi!” Bà chủ La gia đột nhiên nhớ tới tranh chấp của hai người trẻ tuối.
Mọi người đột nhiên bừng tỉnh.
“Đừng lo lắng, đừng lo lắng, dì không phải cầm rất nhiều A phiến cho ngươi sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, ngươi không nhìn sao?”
“Tìm Thành Đại Nghiệp cùng nhau nghiên cứu đi!”
“Yên tâm, chú ba ngươi cùng bác cả đã đem theo một đống tài liệu tới tìm hắn, chuẩn bị cho hắn xem, bảo đảm kỹ xảo thần tốc của hắn.
“Lần đầu tiên đều là như vậy, lúc sau sẽ rơi vào “cảnh đẹp” nha!” Bà thím qua tuổi sáu mươi đưa ra kinh nghiệm tuyên bố. “Không tin lời đó thì ngươi có thể hỏi Hân Hân.”
Hân Hân bị điểm danh nhanh chóng đỏ bừng mặt, một chữ cũng không nói được, xấu hổ tới mức muốn đào cái hố chui xuống.
Hướng Nhu ngồi ở gần tường còn lại đều bị vây quanh, môi đỏ mọng cắn chặt, mặt đã xanh mét, khoé mắt run rẩy.
Đùa gì vậy? Nàng phải gả cho Thành Đại Nghiệp? Gả cho tên ác ôn không biết xẩu hổ?
Nàng uất ức nhìn mắt mọi người, oán hận cắn thật chặt răng như muốn đem hai hàm răng cắn thật chặt.
Nhóm người chỉ biết cái thứ nhất chứ không biết cái thứ hai, các nàng chỉ biết tám năm trước nàng cùng Thành Đại Nghiệp phát sinh quan hệ nhưng lại không biết đêm đó xảy ra chuyện gì, tất cả đều là quỷ kế của hắn. Hắn có ý định đùa cợt nàng, hấp dẫn nàng, trêu đùa nàng. . . ..
Nàng cũng chỉ vì phản nghịch đêm hôm đó. Mà đêm hôm đó thật sự quá mức trầm trọng, chẳng những làm mất đi sự kiêu ngạo cùng thanh xuân, tình cảm của cô gái mà còn làm mất đi tín nhiệm của nàng đối với hắn.
Hiện giờ những người này còn muốn nàng gả cho tên “đầu sỏ gây chuyện”? Trời ạ, không, tuyệt đối không! Nàng thà rằng ─ thà rằng ─
Chuông cửa lần thứ hai vang lên, đãnh gãy suy nghĩ của Hướng Nhu, nàng còn không kịp nghĩ tới chính mình tình nguyện trác giả, hoàn toàn cùng Thành Đại Nghiệp phân rõ giới hạn thì một người đang cười tươi đi vào phòng khách Hướng gia.
“ Bác Hướng, đã để cho bác đợi lâu. Cửa hàng rất nhiều việc nên hơn tám giờ cháu mới rảnh, cháu đóng cửa xong thì lập tức chạy tới đây.” Con trai độc nhất Vương Đại Vĩ của cửa hàng nhiếp ảnh trấn trên cầm trong tay một túi lớn, để lên trên bàn.
“Không có gì.” Hướng mẹ vẫy tay, ánh mắt như trước nhìn chằm chằm vào vật gì đó trên bàn. “Ngươi có đem hàng mẫu tới không?”
“Đương nhiên!” Vương Đại Vĩ vỗ vỗ ngực, mở bao lô ra lấy một quyển ảnh áo cưới, bìa làm bằng gỗ, mở ra đều có hình chụp của các đôi.
Không gian liền vang lên tiếng hô ngạc nhiên, mọi người bắt đầu cào cấu quyển, cầm trong tay giở đi xem áo cưới mà phát ra tiếng tán thưởng.
“Đây đây đây, mọi người xem, bất luận là kiểu Tây Âu, kiểu Trung Quốc đều có, các mặt hàng đều cung cấp, từ chuyện chụp ảnh làm cho mọi người hài lòng.” Hắn nước miếng tung bay giới thiệu, còn thay mặt Hướng mẹ tự làm.
Hướng Nhu trừng mắt nhìn tập ảnh cưới.
“Đây là cái gì?” Hướng Nhu nguy hiểm nheo mắt lại.
“A, ảnh cưới a!” Vương Đại Vĩ tươi cười, vẻ mặt có chút khác thường, cố ý lảng tránh tầm mắt của nàng, bộ dạng thấp thỏm không yên.
“Vì sao đem mấy thứ này đến nhà ta?”
“Hướng mẹ nói ngươi ─ a ─ ngươi sẽ gả cho . . . . .” Vương Đại Vĩ vừa nói vừa lùi lại phía sau.
“Hả? Cái gì? Ở đây không có ai phải gả?” nàng nắm tay chặt lại, mắt trừng trừng nhìn, thanh âm đã mất bình tĩnh.
Bên cạnh lại vang lên tiếng hô.
“Oa, mau đến xem! Tạo hình này thật đẹp, rất thích hợp với tiểu Nhu!” Bà dì kêu to.
“Đâu đâu? Mau đưa cho ta xem!”
Nàng đã tức giận tới mức mặt đều biến thành màu đen, trên đầu gần như bốc khói. “Đủ, ta đã nói! Không lấy chồng!”
Tiếng kêu đã khiến Hân Hân sợ tới mức chỉ trong nháy mắt thiếu chút ngã xuống sô pha. Những người khác mắt làm ngơ, tai như điếc, thảo luận sôi nổi như trước.
“Tốt, thật tốt, rất thích hợp.”
“Tiểu Nhu mặc cái này tuyệt đối xinh đẹp.”
“Ai a, Tiểu NHu mặc cái gì cũng đều đẹp!”
“Đến lúc đó phải chụp thật nhiều, mọi người cùng đến giúp đỡ nhé.”
“Mẹ ─”
“A, tiểu Nhu, con tới xem này, có thích lễ phục này không?”
“Mẹ ─”
“Vẫn là mặc đồ truyền thống đi.”
“Mẹ!”
Mẹ nàng lại có phát hiện.
“Nhanh, tạo hình này rất đẹp!” tất cả mọi người đều coi thường sự tồn tại của nàng.
Không có chỗ để trút tức giận, dần dần uể oải hơn, Hướng Nhu ngồi trên sô pha rốt cục hiểu được sự kháng nghị của bản thân căn bản không có hiệu quả, đám người này đã sớm chuẩn bị hôn lễ đến phát cuồng, không có bất kì việc gì có thể ngăn cản cường độ “thành tâm” của họ.
Nhóm người thảo luận cùng Hân Hân đang chăm chú nhìn, mặt nàng bị vùi vào nhìn, uể oải đến trầm ngâm.
. . .
. .
.
Ánh nắng mùa hè chiếu vào đội phòng cháy chữa cháy làm căn phòng trở nên sáng ngời.
Mùa hè cực nóng làm cho kiến trúc hai tầng hấp thụ ánh nắng gắt, mấy góc tường những chiếc quạt điện đang hoạt động hết công suất nhưng vẫn không tan đi cái nóng nực đó.
Nhiệt độ cao làm cho đổ mồ hôi ướt đẫm, chỉ có Thành Đại Nghiệp một mình ngồi ở góc.
Thân hình cao lớn đè nặng lên chiếc ghế, chân gác lên bàn, mày rậm đang băn khoăn, con ngươi đen trừng mắt nhìn ngón chân, cả người giống như tượng đá không nhúc nhích, chỉ có mồ hôi không ngừng chảy ròng ròng.
Hắn suy nghĩ đi suy nghĩ lại nhưng lại không nghĩ ra Hướng Nhu vì sao tức giận.
Ban đầu tưởng rằng nàng ghi hận trong lòng đêm đầu tiên “ấn tượng không tốt”. Nhưng là ở lễ hội hắn đã giải thích, không những không làm cho nàng bớt giận mà mỉm cười, ngược lại còn làm cho nàng tức giận đến mức dùng giày đánh hắn.
Xem ra là không có quan hệ gì tới lần đầu tiên.
Thành Đại Nghiệp nheo mắt lại, có chút đăm chiêu sờ sờ cằm.
Cái quái gì, từ lúc sau khi tốt nghiệpthì bọn họ đã không gặp lại. Hắn thật sự không nhớ rõ chính mình đã từng làm chuyện gì mà khiến cho nàng ghi hận tám năm.
Mấy năm qua tuy rằng không ở trấn trên nhưng vẫn dựa vào người nhà mà điều tra tình hình gần đây của Hướng Nhu. Hắn biết rằng nàng đã học xong đại học, biết nàng lấy bằng tốt nghiệp với thành tích rất tốt, biết nàng trở lại trấn lại càng biết bên cạnh nàng vẫn không có người đàn ông nào xuất hiện.
Vì vậy mà hắn đắc chí, nghĩ rằng trong lòng nàng vẫn còn có hắn . . . .
Nghĩ đến đây Thành Đại Nghiệp khoé miệng cong lên làm cho hắn cười khổ mấy tiếng.
Đúng vậy, nàng thật ra vẫn để ý tới hắn, để ý đến ánh mắt của hắn, ở lễ hội tìm người ném bóng nước vào hắn, làm cho hắn bị đánh một trận mà đến bây giờ vẫn còn đau!
Tiểu Vương còn buồn ngủ, sau khi tới WC đang chuẩn bị quay về phòng ngủ, tiếp tục cùng chu công đánh cờ, đi qua văn phòng bước vào hỏi.
“Lão Đại, ngươi sao không ngủ?” Đội phòng cháy chữa cháy là luân phiên nhau trực, mỗi người hai ngày, có nhiều việc thì lúc đó gọi các anh em.
“Ta không buồn ngủ.”
Tiểu Vương kêu một tiếng, tiểu đội trưởng không nghỉ ngơi mà hắn lại không biết xấu hổ quay về phòng ngủ.
Thành Đại Nghiệp quay về, các anh em vui lòng phục tùng. Hắn can đảm cẩn trọng, dũng cảm trọng nghĩa, gặp công việc gì thì luôn đi đầu, tuyệt đối không để an hem gặp nguy hiểm.
Không chỉ như thế, càng làm cho các an hem nói chuyện say sưa, sùng bái sát đất là tin tức ồn ào huyên náo gần đây.
“Đúng rồi Lão Đại, năm đó làm cách nào anh hạ gục băng sơn mỹ nhân?” Nghĩ đến toà băng sơn nhưng không ai dám tiến tới, tiểu Vương sùng bái, hai mắt sáng lên. “Có thể nói một chút không, năm đó anh như thế nào ─”
Ngữ khí cợt nhả kia làm cho con ngươi đen đột nhiên lộ ra vẻ lạnh lùng, không khí xung quanh lập tức lạnh tới giá rét, đội viên sợ tới mức lập tức câm miệng, cũng không dám. . .nói hươu nói vượn nữa.
“A, thật có lỗi, ta đi ngủ đây ─” tiểu Vương ấp a ấp úng nói, chầm chậm đi tới phòng ngủ, đủ biết Hướng Nhu trong lòng lão Đại quan trọng bao nhiêu.
Chính là còn chưa đến phòng ngủ thì tiếng chuông đột nhiên vang lên, rung một lúc lâu.
Thành Đại Nghiệp lập tức đứng dậy, tới phòng ngủ đập mạnh, nguyên bản là đang ở trong mộng đánh cờ với chu công nhưng tất cả tinh thần hưng phấn, hai ba bước liền chạy xuống tầng một, nhanh chóng chuẩn bị trang thiết bị phòng cháy, toàn bộ đội viên đều tiến vào cảnh giới.
Nhân viên trung tâm báo cáo qua radio.
“Lão Đại, vùng núi Bắc Sơn có hoả hoạn, dân chúng không ngừng gọi điện thoại tới báo.” Radio một lần nữa nói lại, yêu cầu khiến trung tâm đáp ứng không kịp.
“Toàn thể xuất phát, kêu những người nghỉ phép trở về, xe cứu hoả cùng nước dập lửa lập tức đi ra.” Thành Đại Nghiệp nói lớn, hai tay đi giày, cầm mũ giáp lên. “Liên lạc với đội phòng cháy chữa cháy vùng lân cận, nhờ bọn họ tới giúp.”
Trận hoả hoạn lớn như vậy, trên núi đều là cỏ dại khô, chỉ cần có đám cháy thì lập tức sẽ lan ra, chỉ trông cậy vào đội của bọ họ thì tuyệt đối không kham được.
“Vâng.”
“Trên núi còn nhiều khó khắn, còn phải sơ tán người dân.” Thành Đại Nghiệp vẻ mặt chăm chú rồi đột nhiên nhớ tới Hướng gia có nhà trồng hoa ở Bắc Sơn, nếu hoả hoạn chỉ sợ Hướng gia tổn thất không ít.
Hắn chỉ huy các an hem, ngay cả xe cứu thương cũng điều động đi cùng để phòng trường hợp người dân bị thương. Thân hình cao lớn ngồi vào ghê lái của xe cứu hỏa.
Xe cứu hoả vừa đi được một giây thì raido truyền đến một tiếng, ngay sau đó đội viên thường trực nói lại.
“Lão Đại, Hướng gia gọi điện thoại đến nói Hướng Nhu đang ở trên núi!”
. . . . . . . .
. . . ..
Nhiệt độ càng lúc càng cao, nhiệt độ trong nhà ấm bốn mùa đều ổn định nhưng lúc này nhiệt độ trở nên nóng hơn, oi bức làm cho Hướng Nhu nhíu mày lại, đến phía trước xem.
Điều hoà nhiệt độ đã hoạt động hết công suất nhưng vẫn không duy trì được nhiệt độ, nàng bắt đầu hoài nghi có phải điều hoà bị hỏng hay không.
Hoa lan chịu không nổi nóng, nụ hoa đầu đều rũ xuống, nếu nàng mặc kệ thì sợ tổn thất rất lớn. Nàng định dùng điện thoạt gọi người chuẩn bị đá lên đây nhưng không ngờ điện thoại lại gọi không được.
Một dự cảm xấu xuất hiện, trong lòng run lên, nàng vội vàng đi ra ngoài, không khí mờ mịt bao quanh nhà ấm.
Một trận lửa lớn lao tới!
Cửa kính bao quanh đã bị lửa phá hỏng, hoa héo khô, nhánh cỏ nhanh chóng bị ngọn lửa thiêu trụi sau đó hoá thành tro. Cháy đen thành tro tàn cùng với trận khói lớn gió thổi tới, nước mắt nàng chảy ròng ròng, hô hấp khó khăn.
Hướng Nhu vội vàng ngừng hô hấp, đi vào bên trong nhà ấm đóng chặt cửa lại.
Nàng vừa bước vào chưa đầy mấy giây thì đám cháy cực nóng như muốn đốt cháy nàng, mấy tán lửa rơi vào quần áo, tuy rằng không bị bỏng nhưng quần áo đã bị thủng lỗ chỗ.
Không xong!
Nàng chịu không nổi “bức hôn” của nhóm người nên đã trốn lên nhà ấm tròng hoa ở vài ngày, bên tai yên tĩnh, thậm chí còn tắt máy không liên lạc với bên ngoài, làm sao biết được núi lại xảy ra hoả hoạn, người thân không liên lạc được với nàng, đợi đến khi nàng phát hiện ra thì lửa đã bao quanh nhà ấm.
Nàng vọt vào phòng tắm, tẩm ướt khăn mặt, trong đầu cố gắng suy nghĩ làm thế nào thoát ra được. Nhà ấm còn một cái cửa khác, cửa sau, nàng có thể đi từ nơi đó ─
Rầm!
Nổ lớn, nhà ấm nóng quá không chịu được, toàn bộ vỡ tung, bình thuỷ tinh có không ít hoa lan đã héo úa vì nhiệt độ quá cao.
Nhiệt độ càng cao làm hô hấp của nàng càng khó khăn, nàng dùng khăn ẩm áp vào mũi, khói dầy đặc nên nàng phải sờ soạng đến cửa trước.
“Khụ! Khụ khụ khụ khụ. . .. .” khói quá lớn làm cho nàng không phân biệt được rõ phương hướng, tìm một lúc lâu nhưng nàng vẫn không thấy cửa sau, mắt nàng đầy nước mắt, hô hấp càng lúc càng khó khăn.
Lại một tiếng nổ lớn, các tấm thuỷ tinh đều vỡ tan, nàng bị vây ở trong góc, không thể di chuyển được. Nhiệt độ cao cùng âm thanh hỗn loạn, bồn hoa hướng nàng rơi xuống, nàng lo lắng không thôi . . . .
Gầm rú?
Tiếng rống quen thuộc vang lên, càng tới gần, nàng giãy dụa ngẩng đầu.
Khói dày đặ bao quanh, một bóng hình cao lớn đột nhiên xuất hiện, Thành Đại Nghiệp như là con diều hâu tìm con gà con, dễ dàng tới trước mặt nàng. Tóc của nàng buông xuống, tóc dài đen tuyền mềm mại đến ngang lưng.
“Em làm sao không đáp lại anh?” Âm thanh chất vấn truyền đến, con ngươi nóng bừng, trừ bỏ bốn phía toàn lửa còn có ngọn lửa đang đứng phía trước.
Trả lời hắn, nàng tức giận xem thường, lập tức ho khụ khụ.
Đáng giận! nếu toàn thân nàng không vô lực thì khẳng định sẽ cãi lại, làm sao để hắn nói như vậy, tiếng quát hung ác?
Ngọn lửa từ bên ngoài lan vào, nhiệt độ càng lúc càng cao, nàng cúi đầu xuống, tránh khỏi bức tường nóng, nàng há mồm thở hổn hển, chỉ cám thấy bên hông bị nắm chặt, cả người bị bế lên.
“Đi!” Thành Đại Nghiệp ôm nàng, từ từ đi ra ngoài, nàng nhìn thấy trên mặt đất toàn là mảnh thuỷ tinh, tất cả đều bị phá hỏng, hắn dùng giày vải dọn những chướng ngại vật đang cản đường.
Tiếng vanh thật lớn bên tai, nàng kinh ngạc phát hiện cửa nhà ấm đã bị hắn phá hỏng, một đòn thật mạnh, rất nhanh phát ra tiến ra ngoài.
“A, ngươi ─”
Chỉ trích chưa kịp nói ra đã bị bàn tay to dùng sức ép xuống, đem nàng quay về bên người.
“Cái gì!” Hắn gào thét lớn, khẩu khí thô bạo lo lắng. “Nhắm mắt lại, ôm anh, tuyệt đối không được buông tay!” Hắn giống như giáo viên hung ác, liên tiếp hạ lệnh, sau đó đem nàng bảo hộ trong nưgưòi, nhanh chóng bước ra khỏi cửa kính.
Đập vào mặt là nhiệt độ lớn làm cho nàng hô hấp dừng lại, không bao giờ. . . nữa có thể hé răng.
Nhưng là tình thế trước mắt, vì bảo vệ tính mạng nhỏ nên nàng nghe theo, nhanh tay dùng cánh tay đã bị tàn tro dính vào làm cháy thủng lỗ chỗ, đem đầu co lại, co ở trong lòng hắn, ngực.
Nhiệt độ lớn, nàng nhắm chặt hai mắt, bên tai nghe tiếng tim đập. Đốm lửa rơi vào da nàng làm đau đớn xuất hiện, hai vai nàng run rẩy, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cố nén không kêu ra tiếng, mười ngón tay càng nắm chặt.
Bình thường đi tới nhà ấm hiện giờ vĩnh viễn không đi ra. Đến khi nàng hô hấp có thể bình thường thì bên tai xuất hiện âm thanh lo lắng.
“Lão Đại, ngươi không sao chứ?”
“Xe cứu thương đâu?”
“Đã đên, ở ngay đằng trước.”
Bốn phía đều hỗn loạn, tiếng gầm rú vang vọng, Hướng Nhu mở to mắt, yếu đuối nép vào trong lòng Thành Đại Nghiệp, đi tới phía xe cứu thương.
Gió thổi lớn làm khói bốc cao lên tận trời, những gì còn lại là mảnh tro tàn, khói đặc cùng rơm rạ cháy làm cản tầm nhìn, đưa tay ra không thấy năm ngón tay, xung quanh đều trở nên mờ mịt, bao phủ là tro bụi.
Mấy người dân không đi kip, có người bị thương, bị bỏng nhưng may tất cả đều là vết thương nhẹ, trải qua quá trình xử lí đã không có gì đáng ngại.
Hướng Nhu được đặt lên xe, hai tay cầm ống dưỡng khí, tham lam hít sâu làm cho ống dưỡng khí dính chặt vào mặt.
Nhớ tới lúc mạo hiểm vừa rồi làm nàng hoảng sợ không thôi, không khỏi run rẩy, còn run rẩy mạnh quả thực giống như có người cấm lấy tay nàng lật qua lật lại.
Từ từ!
Không phải giống, thật sự có một bàn tay to sờ loạn trên người nàng.
“Ngươi, ngươi đang làm cái gì ─” Nàng bỏ ống dưỡng khí ra, hổn hển hỏi, tuy rằng muốn né tránh nhưng sức lực không bằng người kia hơn nữa lúc trước hoảng sợ, hiện tại hô hấo nàng đều cố hết sức, sức giãy dụa chỉ là mỏng manh.
Thành Đại Nghiệp ngoảnh mặt làm ngơ, bàn tay to đặt trên vai của nàng, con ngươi đen nhanh chóng híp lại, cẩn thận kiểm tra trên da thịt nàng có bị bỏng không, không bỏ qua bất kì chi tiết nào.
“Thành đại Nghiệp, mau dừng tay!”
Hai má đỏ bừng hiện giờ lại càng xấu hổ. Bên cạnh còn có nhiều người đang vây quanh xem, tuy rằng họ đều vội vàng cứu hoả nhưng cũng có mấy người nhàn rỗi không có việc gì làm, không để ý sự nguy hiểm của mình, vượt qua núi đến xem náo nhiệt, mấy người đứng xem Thành Đại Nghiệp “xằng bậy” với nàng.
Hai tay bừa bãi tàn sát, khi kiểm tra xong toàn thân, xác định trên người nàng chỉ có vết thương nhẹ cũng không có gì đáng ngại mới bằng lòng dừng lại. Hắn cởi mũ giáp ra, tóc bởi vì mồ hôi ướt đẫm, hai tròng mắt loé sáng cực không tầm thường như là đang đè ép cái gì.
Nàng thở dốc trừng mắt nhìn hắn, sự hoảng sợ biến mất nhưng run rẩy không thể nào ngừng được.
“Ngươi rốt cục sờ đủ ─” đôi môi đỏ mọng mở ra rồi đột nhiên bị giam lại, lời nói chọc giận đều bị đôi môi nam tính nuốt hết.
Thành Đại Nghiệp hôn nàng!
Lửa trên núi không thể dập được, bốn phía đều dày đặc tro bụi, hắn lại làm trò trước mặt mọi người, không để ý đến nàng, thật mạnh mà hôn nàng!
Khói bao phủ làm nàng cảm giác như liền gắn bó với Thành Đại Nghiệp.
Hắn hôn thực lâu, thật bá đạo, hôn nàng khiến nàng không thể phản kháng, hai tay trói chặt nàng trong ngực, nắm bắt những đường cong, mỗi tấc đều kề sát vào người hắn, cái lưỡi giảo hoạt đoạt lấy vị ngọt của nàng, hôn thật mạnh vào môi của nàng, trực tiếp xác định nàng có vị trí quan trọng đối với hắn.
Đây hoàn toàn là một nụ hôn.
Hướng Nhu từ đầu tới tới cuối chỉ có thể bị động mà thừa nhận. Đến khi hai môi được tha, chấm dứt nụ hôn sâu này thì toàn thân nàng vẫn cứng ngắc, mắt mở to tròn, kinh ngạc như bức tượng mất hồn.
“Lão Đại, gió thổi chuyển hướng về phía kia!”
Đội viên phía sau kêu to, hắn âm thầm mắng một tiếng, toàn thân dùng hết sức lực mới có thể cắn răng đứng dậy.
“Chiếu cố tốt nàng!” hắn lớn tiếng đe doạ đội viên đội cứu thương, xác định nàng có thể được chăm sóc tốt mới một lần nữa đội mũ giáp, xoay người chạy tới phía đoàn người, một bên gầm rú hạ lệnh.
“Đức Khiêm, a Trung cùng ta đến! Tiểu Trần, tiểu Diêu đem xe nước tới!”
Tiếng rống vang vọng, bóng dáng cao lớn làm nàng chăm chú nhìn, không bao lâu liền biến mất trong làn khói.
0 nhận xét | Viết lời bình