Cái gọi là không buông tha đại khái chính là tình huống này, chính là hắn như thế nào lại vẫn là cái loại phải chết bất đắc kì tử lại đứng ở trước cửa quán?
“Như thế nào lại là cô?” Khẩu khí rất doạ người, mặt thối như đang đòi mạng.
Oa… công lý a, thế giới này thật không có công bằng! Đây đáng lẽ là lời nàng nên nói mới đúng! Cư nhiên nói tranh lời của nàng, thật không biết là có hay không biết xấu hổ?
“Thật có lỗi, lão bản không có ở đây.” Hướng Chủ Ân đi nhanh về phía trước, không sợ không sợ, nàng muốn chính mình từ hôm nay trở đi chỉ cần gặp hắn sẽ không ưu tiên phục vụ nữa.
Dù sao hắn là muốn uống cà phê lão bản pha cũng không phải muốn nàng pha, trực tiếp cho hắn đáp án muốn hắn cút đi là tốt rồi.
“Hắn khi nào mới có thể đến?”
“Anh có thể đi gặp thầy bói để hỏi nha!” Mở cửa, nàng quay lưng về phía hắn trộm cười, cảm giác hài lòng nho nhỏ.
“Tôi đây trực tiếp hỏi đồ xui xẻo là cô không phải là được à?”
“Ai là đồ xui xẻo?” nàng lập tức quay đầu.
“Gặp được cô tôi còn không đủ xui xẻo?” Người này giọng nói đều mang theo vẻ ghét bỏ.
Hướng Chủ Ân tức đến phát run, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười kì dị. Chưa từng gặp người đàn ông như vậy nhưng có thể kích thích tính tình nóng nảy đã ngủ say của nàng.
“Tông tiên sinh! Có thể phiền ngươi sáng sớm không cần lấy bộ dạng của quỷ xuất hiện trước cửa quán tôi?” nàng không khách khí nói.
Nàng là nhân viên bí mật, từ đại học làm công đến khi tốt nghiệp đều là chức vị chính, gần nhất lão bản đại ca đem nàng thăng chức thành quán trưởng (~quản lí) giao cho nàng phụ trách mở quán, thời gian dài ở quán nàng tự nhiên đối với khách quen có chút nhận thức cơ bản.
“Lão bản đâu?” Tông Đình Tú nghiêm mặt, mày rậm trầm đè nặng cặp mắt thâm thuý, đặt mông ngồi ở quầy bar hoàn toàn không đem lời nói của nàng đặt trong lòng.
Hắn mỗi ngày rời giường quả thật với quỷ có phần giống nhau, điểm này hắn không thể phủ nhận.
“Xin lỗi, Vương đại ca hôm này mười giờ hơn mới có thể đến.” nàng nói dối không đỏ mặt không thở gấp, vòng vào bên trong quầy bar ngay cả ly nước cũng không nghĩ đưa cho hắn.
“Tôi không nghĩ muốn uống trà cô pha” chỉ là nàng pha cà phê có phần khó uống tựa như trà pha quá đậm.
“………….Xin lỗi nơi này không bán loại nước anh muốn” Đối với người mồm miệng này nàng lấy oán báo oán không cần khách khí.
“Kêu lão bản đến đây.” hắn nâng mày rậm, hai mắt nhắm nghiền.
“Xin lỗi lão bản không ở nhà nên hôm nay không bán cà phê.” Nàng mở cửa như thế nào, chuẩn bị loại cà phê ra sao thị mặc nàng và hoàn toàn coi như hắn không tồn tại.
Nàng là người như vậy, người ta đối với nàng như thế nào thì nàng như vậy đối lại tuyệt đối không thiếu nợ nhau.
“Phẩm chất phục vụ của ngươi thật kém cỏi.”
“Còn phải xem đối tượng.” nàng bắt đầu sửa sang lại cà phê đã nghiền tối qua.
“Kia cũng thế, ngay cả một ly cà phê cũng pha không được làm sao có thể yêu cầu nàng có phẩm cách phục vụ hoàn mỹ?” hắn hừ cười.
Hướng Chủ Ân dừng lại, trong lòng phát hoả lần nữa toàn bộ đang chuẩn bị khai hoả, một lần đánh chết hắn làm cho hắn sau này không dám bước vào quán một bước =.=
“Tông tiên sinh.”
“Vũ Hoàn” Tông Đình Tú bỗng dưng quay lại, miễn cưỡng nở nụ cười.
Hướng Chủ Ân sửng sốt, không nghĩ tới ngay cả tên lão bản hắn cũng biết, có thưc hay không vậy?
“Hôm nay vẫn là sớm như vậy?”. Lão bản Vương Vũ Hoàn từ từ chạy bộ tới đến bên cạnh Tông Đình Tú chào hỏi, ý nói Hướng Chủ Ân chuẩn bị cà phê.
Nàng chỉ có thể nuốt lửa giận, hướng quấy bả đun nước nhưng là vẫn không quên vểnh tai nghe trộm.
“Buổi sáng đi làm không uống ly cà phê rất khó thanh tỉnh.” Tông Đình Tú đang cười thầm.
Nhận ra thanh âm của hắn có ý đang cười nàng, nàng không khỏi thầm kêu trong long: Nam nhân này có kì thị nam nữ, đãi ngộ kém rất lớn!
“Phải không? phiền toái ngươi đợi một chút lập tức có ngay.” Vương Vũ Hoàn vòng vào bên trong quầy Bar lập tức hỏi lại:” Đúng rồi muốn hay không ta làm cho ngươi chút điểm tâm?”
“Cũng tốt.”
Hướng Chủ Ân làm bộ bận rộn đông sờ tây chạm không ngừng trộm dò xét tình hình bên quầy bar trong ngoài hai người đang nói chuyện, cảm giác như hai người đang mỉm cười chăm chú nhìn nhau, thật là đẹp ah.
Lão bản đại ca có ngoại hình như ánh mặt trời cũng không đến nỗi khó nhìn mà đối diện là nam nhân tao nhã, tuấn mị như quý tộc không thể không nói hai người thật đẹp đôi….(đúng là bản chất hủ nữ = =!)
Nàng không cẩn thận nhìn ch chăm chú cư nhiên bị nam nhân kia phát hiện nàng rình xem càng tệ hơn là nàng còn cười tít mắt tệ nhất là trong khoảng thời gian ngắn không thu về nụ cười có phần dâm tà….cười duyên bởi vì trong đầu ảo tưởng thật là đẹp.
“Chưa thấy qua nam nhân đẹp sao, háo sắc.” Tông Đình Tú nở nụ cười châm chọc.
“Chính là chưa thấy qua nam nhân tiện miệng, doạ đến rút gân mặt.”
-- Nàng tươi cười trở về vị trí cũ, phiến môi cố gắng để biểu tình lãnh đãm, đem ảo tưởng trong đầu đều quăng đi sang môt bên, chết cũng không nguyện ý vì hai người quá xứng đôi.
Vẫn tiếp tục đem đại lão bản cùng bạn luật sư của hắn làm một đôi tốt lắm.
“Ta cũng chưa từng thấy qua người phụ nữ nào vừa háo sắc lại không hiểu đạo đức phục vụ làm hỏng khẩu vị của ta.” Tông Đình Vũ không nhanh không chậm nói lập tức hướng Vương Vũ Hoàn đã chuẩn bị tốt sandwich nói:
”Xin lỗi, nhân viên của ngươi đã làm cho ta sợ tới mức hỏng khẩu vị, ta còn uống được cà phê là tốt lắm rồi.”
Vương Vũ Hoàn nghe xong, miệng vẫn cười như cũ:
”Như vậy thật làm ta buồn cười, ta tin tưởng ngươi nhất định nuốt trôi.”
Hướng Chủ Ân nhìn lại, khó có thể tin lão bản đại ca thế nhưng…..đùa giỡn hắn?
“Ngược lại thì có.” Tông Đình Tú cười cười tiếp tục ăn sandwich.
Nàng càng giật mình, không thể tin được tên nam nhân tiện miêng cũng tiếp nhận lời lão bản đại đùa giỡn.
Đây là ảo tưởng của nàng hay là hắn thật sự biết nói chuyện.
“Đến đây gần một tháng, thói quen sinh hoạt nơi này ra sao?” Vương Vũ Hoàn nhìn thấy nước đã sôi lập tức rót vào ly cà phê.
Nhận thức Tông Đình Tú ngay tại ngày đầu tiên hắn chuyển đến, bọn họ cơ hồ mỗi ngày đều gặp mặt cho nên sớm đã quen với cách nói chuyện của hắn cũng cơ hồ hiều rõ hắn.
“Hoàn hảo vì mỗi ngày đúng giờ rời giường, ta đã đập hỏng cái đồng hồ báo thức cuối cùng.” Tông Đình Tú ca thán, phát hiện hương thơm đã bắt đầu tràn ngập, tâm tình của hắn cũng tốt lên.
“Không phải vậy chứ.” Vương Vũ Hoàn đã sớm nghe tới thói quen mỗi khi rời giường của hắn.
“Đúng vậy.” Ngoài miệng nói như vậy, môi hắn nở nụ cười.
Chính là hương vị này, mùi hương tự nhiên không như những nơi khác kích thích trung khu thần kinh của hắn làm cho hắn hoàn toàn thanh tỉnh. Từ một tháng trước khi ra ngoài hắn đều bước vào quán cà phê dưới lầu, hắn rốt cục cũng không muốn uống cà phê nơi khác.
“Rõ ràng ngươi có người giúp việc gọi rời giường?”
“Người kia bình thường không chống đỡ quá ba ngày.” Hắn thử qua: “Thư kí của ta còn ở nước Mĩ bằng không hắn sẽ không để ta vất vả như vậy.”
“Điểm này không phải rất rõ ràng.” Khi hắn tỉnh ngủ với người bình thường khó có thể so sánh được.
Vương Vũ Hoàn cười, khuấy đều đều ly cà phê lực đạo mềm nhẹ đảo một hồi rồi ngừng lại một hồi.
“Nếu mỗi ngày ngửi được hương cà phê có lẽ tôi không cần người kêu thì tôi cũng sẽ tỉnh.” Tông Đình Tú nói, mong chờ hắn rót cà phê.
“Này không phải rất đơn giản sao? Mỗi buổi sáng tôi bảo Chủ Ân đúng giờ đưa cà phê lên lầu cho anh.”
“Hả?” Luôn luôn chú ý hành động của hai ngựời Hướng Chủ Ân nghe đến đó, tức nhảy dưng lên: “Đại ca, em không cần!”
“Chỉ là giúp việc thôi”
Nàng lắc đầu
“Đại ca! em phải mở cửa quán rồi chuẩn bị không có thời gian gọi hắn” Mau mau đem công tác ra là đựơc.
“Không quan hệ dù sao chín giờ mới mở cửa, trừ hắn bên ngoài cũng không có khách.”
Vương Vũ Hoàn vần cười giống như đây là vấn đề của nàng. “Yên tâm anh sẽ tăng lương cho em”
Hướng Chủ Ân mặt đều tái mét, nhìn ly cà phê cực phẩm nếu uống vạn phần thoả mãn liền liên tưởng đến nam nhân thì người khẽ run.
“Nhưng mà đại ca anh đã quên ba em ngã bệnh đang nằm viện, em phải đi chăm sóc cho ông ấy.”
Tăng lương là chuyện vui nhưng là không phải ở tình huống này.
“Nhưng không phải em nói ba em chỉ là nằm viện kiểm tra, mẹ kế của em cũng không nguyện ý em đi chăm sóc ông ấy.” Vương Vũ Hoàn rất rõ ràng, nàng cùng mẹ kế không thích nhau cho nên khi vừa thi đại học xong liền đi khỏi nhà.
Lời này vừa nói ra sắc mặt Hướng Chủ Ân đều biến thành màu đen.
Thật là loại tư mật như thế nào lại nói trước mặt người lạ? Nàng bởi vì mẹ kế không thích nàng và vì không muốn làm khó cho phụ thân nên nàng vẫn làm bộ dạng bình thản nhưng nàng cũng mẹ kế bất hoà là việc nhà không nghĩ muốn người khác biết.
Rũ mắt xuống nàng tiếp tục tìm lí do,
“Hơn nữa….em nghĩ hắn cũng không muốn người xa lạ bước vào nhà hắn.”
Lên tiếng trả lời nàng nhìn nam nhân tiện miệng kia! Nàng oán giận nhìn hắn không đếm xỉa đến vẻ mặt hắn chìm đắm trong ly cà phê mà tức giận
“Tông tiên sinh, anh cảm thấy như thế nào?” Vương Vũ Hoàn hỏi hắn: “Chủ Ân làm việc cho tôi nên anh yên tâm”.
“Nếu anh không ngại tôi đương nhiên rất thích.” Tông Đình Tú cười. “Chín giờ là có thể đến.”
Hướng Chủ Ân mặt lộ sát khí, trừng mắt nhìn nam nhân đang khuấy ly cà phê, xúc động tới mức muốn tới bóp cổ hắn.
Vì sao khi nàng nói chuyện hắn một chút phản ứng đều không có, lão bản vừa hỏi hắn lập tức tỉnh táo lại.
“Như vậy anh có thể cho tôi số phòng của anh được không? Hay là không bằng cho tôi số điện thoại, tôi gọi điện đánh thức anh”. Nàng mới không cần làm đồng hồ báo thức.
“Cho cô số điện thoại, cô thích tôi?”
Ngươi đi chết đi! hắn như thế nào thấy trên mặt nàng mang theo ái mộ, đó là sát khí, sát khí a!!!
Nếu sát khí có thể giết người thì không biết hắn đã chết mấy trăm lần.
“Cho cô giấy thông hành nên cô có thể đi vào, số điện thoại cô không cần biết”. Tông Đình Tú miễn cưỡng nói xong.
Có thể vào nhà của hắn cũng không nên biết số điện thoại của hắn? Hướng Chủ Ân nghe xong khoé mắt run rẩy nàng rất muốn hỏi hắn giới hạn của hắn rốt cục là như thế nào?
A a a, nàng đã biết nhất định là hắn muốn trả thù nàng, đúng vậy nhất định là như vậy, khẳng định là hắn ghi hận cách phục vụ của nàng cho nên mới cố gắng chỉnh ác nàng.
Một khi đã có ý như vậy nên…..cũng đừng trách nàng!
Tám giờ năm mươi phút sáng, có được giấy thông hành Hương Chủ Ân đi qua phòng bảo vệ kiểm tra nàng đi thang máy tay còn cầm ly cà phê đương nhiên là lão bản pha còn nàng đổ ra ly mang đi.
Chính là nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến nguyên lai mấy vòng cửa vào cũng khó trách hắn đưa trước cho nàng giấy thông hành cùng chìa khoá cửa.
Ra thang máy, nàng tưởng gặp ai hoá ra là quản gia ở tầng trệt dẫn nàng đến trước nhà hắn làm nàng xém chút phát điên.
Cạch, cửa tự động mở ra nàng trộm dò xét bên trong chỉ nhìn thấy ở trước mắt là phòng khách nhỏ nàng kinh sợ đi trên thảm đến phòng khách.
“Oa…” hướng lên trên vừa nhìn thấy trên trần có ngọc lưu ly xinh đẹp khắc hoa lên trên màu trời cùng thuỷ tinh nhưng dưới…. tưởng rằng bài trí tráng lệ nhưng lại chỉ nhìn thấy bộ sô pha cùng bàn trà, sau đó….cái gì cũng không có.
Lại nhìn thấy một quầy bar nhỏ cùng phòng bếp thực mới mẻ độc đáo sạch sẽ nhưng cuộc sống hình như rất đơn điệu như là một gian nhà mẫu.
Nàng chuyển hướng đi tới sau phòng khách tìm phòng lại phát hiện có mấy cánh cửa nhưng không biết người kia ngủ ở phòng nào đành phải tìm từng phòng một.
Ngay khi nàng vừa mở cửa phòng thứ hai thì bên trong có ánh sáng nàng nhìn thấy trên chiếc giường lớn có một thân ảnh đang cuộn lại, khi đến gần thì chỉ thấy tướng ngủ của hắn vô cùng xấu, chăn cuộn lại thành một đoàn ngay cả mặt cũng che chỉ để lại mấy sợi tóc mềm mại bên ngoài.
“Này, rời giường”. Lão bản đại ca không có ở đây nên nàng không cần phải khách khí.
Đem cà phê đặt bên cạnh giường, Hướng Chủ Ân tò mò nhìn quanh phòng. Phi thường chỉnh tề chỉ có cửa sổ cùng bàn công tác ngoại trừ máy tính trên bàn, văn kiện cùng tư liệu vứt đầy bàn bên cạnh chiếc ghế còn kéo gần giữa phòng.
Nàng bây giờ mới nhớ ra lão bản đại ca từng đề cập qua, Tông Đình Tú là CEO của khai hoảng tập đoàn phía châu Á thoạt nhìn rất giống như vậy.
Chẳng lẽ hắn thật sự vì công tác quá muộn cho nên buổi sáng mới khó dậy?
Nghĩ đến đây nàng đối với hắn bớt ghét một chút ngược lại thấy hắn có điểm đáng thương bất quá ─ “Rời giường”. công việc nàng vẫn chưa làm chạy nhanh gọi hắn tỉnh nàng mới có thể về chuẩn bị.
Nhưng mà người trên giường rất giống tử thi, cư nhiên một chút phản ứng cũng không có.
Chậc! không phải nói hắn chỉ cần ngửi được mùi cà phê sẽ tự động thanh tỉnh hay sao? quả thực là nói hươu nói vượn.
Híp mắt trừng mắt nhìn nam nhân không nhúc nhích, nàng chậm rãi xốc chăn lên tiếp theo lên tinh thần hăng hái nhấc them -- dù sao hắn nói là đánh thức hắn chứ chưa bảo là không được động thủ.
Nguyên lai tưởng rằng như vậy hắn nhất định tình, ai ngờ --
“Biến thái! Anh không có mặc quần áo!” Đang nhìn thân hình ô uế trên giưòng mắt nàng nhất định sẽ đau.
Trên giường Tông Đình Tú xoay mình, mày rậm hung hăng giãn ra, ánh mắt tinh anh khoá trụ ngươi đang trốn chạy tới cửa nhìn nữ nhân nhất thời đỏ mặt.
“Ầm ỹ chết người!”
“Anh không biết xấu hổ, anh cư nhiên không mặc quần áo!” Hướng Chủ Ân gần như bệnh nhân tâm thần gầm nhẹ. “Anh muốn tôi gọi anh rời giường, kết quả anh lại không có mặc quần áo.”
Trời ạ! Hắn căn bản là tên biến thái! Một cuộc sống áp lực từ lâu muốn nhìn người khác bị tổn thường, xem thường sự thất thố kinh hoàng để thoả mãn bản chất biến thái.
“Rốt cuộc ai mới là biến thái?” Tông Đình Tú hằn giọng, mày rậm đè nặng lên đôi mắt thâm thuý. “Là ai xốc chăn của tôi?”
“…..Hả?”
“Cô không biết ngủ loã thể rất tốt cho cơ thể sao?” (=.= cái này bây giờ Lin mới biết)
“Hả?”
“Tôi muốn cô mang cà phê lên, có bảo cô xốc chăn lên sao?” Thanh âm trầm đến cuối cùng như một mũi tên đâm thẳng vào trái tim Hướng Chủ Ân, nàng đột nhiên mới nhớ ra ─ đúng nha….. là chính nàng muốn xốc chăn.
“Nhưng là tôi nghĩ rằng anh bất tỉnh, anh…….”
“Là ai cho cô đặc quyền xốc chăn?”
“Tôi….” Nàng kinh hoàng nói không lên lời cũng bới vì lúc trước kinh hoàng mà đối với chính mình cảm thấy nói gì cũng khó mà chống đỡ hơn nữa thanh âm hắn thật âm trầm, một cỗ hàn khí bức nàng khiến nàng không biết làm sao.
“Dưỡng mắt của người còn dám kêu quỷ……. cô gái phẩm chất phục vụ của cô thật kém cỏi vô cùng.”
Bị mắng đến không còn gì phản bác, cuối cùng Hướng Chủ Ân cũng chỉ có không cam tâm đành long cúi đầu nhận sai.
“Thực xin lỗi, không phải tôi cố ý.” Nàng gập thân, cúi đầu làm mái tóc xoã xuống che đi gương mặt xấu hổ lúc này.
Tông Đình Tú nhìn nàng một lúc lâu mới lạnh giọng nói. “Cà phê?”
“Ở bên cạnh” nàng như trước khom người cúi mặt.
Hắn ngồi dậy, đi đến bên cạnh lấy ly cà phê vừa lòng nhìn nàng để ly cà phê đẹp chứ không phải ly tuỳ tiện. Hắn nhấp một ngụm cà phê làm cho tâm tình của hắn chuyển tốt, nhìn trước mắt đã chin giờ năm phút, hắn mỉm cười.
Người này chẳng những đem cà phê đúng giờ, hơn thế nữa chỉ năm phút là gọi hắn tỉnh dậy….Phương thức có thể tạm được nhưng hắn quả thật là tỉnh.
Ngạo nghễ nhìn nàng với vẻ mặt bất an, cà phê hương vị tự nhiên hắn cuối cùng cũng cảm thấy não thanh tỉnh không ít.
Cho nên --
“Không cho phép lại xốc chăn của tôi.”
“Được”
“Cô có thể trở về, ngày mai cần phải đúng giờ như thế này.” Nói xong hắn đêm ly cà phê đặt lại trên khay.
“Được”
Hướng Chủ Ân đứng lên, không dám liếc nhìn hắn một cái cầm lấy cái khay xoay người bước đi, ngay cả chào cũng quên thẳng đến khi nàng về đến quán mới đột nhiên nhớ ra --
“Tôi vì sao nói được?”
“Đây là việc cô nên thực hiện báo đáp.”
“Tôi lại không muốn giúp anh……”
“Cho nên đây là tinh thần phục vụ của quán cô?” Hắn nhíu mày.
“Làm ơn, kia là khách, anh xem được sao?”
“Như vậy tôi cũng được coi như khách?”
“……miễn cưỡng không tính.” Hắn chính là có điểm tiện miệng, đem hắn phân loại vì hắn hoàn toàn không cần tán khách hàng nữ, thật sự rất oan uổng hắn.
‘‘Vậy thì không cần lấy sắc mặt đối với khách đối mặt tôi, tôi cũng không tính theo đuổi cô.”
“…..” Nàng có biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Nhưng nói chuyện hắn nhất định phải độc như thế sao?
“Tốt lắm trở về vấn đề chính, cô hiện tại xử lí vấn đề của ta như thế nào?”
“Tôi không có ý tưởng gì, nếu anh cảm thấy tôi thật không vừa mắt thì đành phải nhờ người khác.” Nàng sớm đã lấy ra lý do cự tuyệt hắn.
Tông Đình Tú không oán không giận giơ lên một đôi mắt đẹp tựa như phi tiêu xem xét nàng “Như vậy cơ thể đẹp của tôi cô đã xem hết, cô tính không chịu trách nhiệm?” Hắn cố ý phóng đại âm thành, thoáng chốc hơn mười lần hai mắt đồng thời nhìn về hướng quầy bar.
Chỉ thấy Hướng Chủ Ân sắc mặt đang đỏ lần lượt thay đổi khó có thể tin hắn có thể nói ra được loại lời nói này.
Ai đã xem hết hắn? “Tôi không có!” Nàng nghiến răng nghiến lợi.
“Dám thề?” Hắn cười đến tà ác.
“Chỉ có mặt trái thôi!”
“Nhìn luôn rồi”
Ở đây hơn mười lỗ tai không hẹn mà cùng dài ra chỉ là sợ bỏ qua phần đặc sắc.
Thở sâu, Hướng Chủ Ân cảm thấy chính mình bị nhìn thấu. Vừa mới đuổi đi một khách lại gặp được vị khách càng tệ hơn hắn lại là hàng xóm của lão bản đại ca!
“Như thế nào, tôi vẫn cho là cô chưa hài lòng?” Hắn chống má cười đến tuấn mị, caravat rớt ra, nút thắt cởi bỏ làm lộ ra bộ ngực hắn.
Nàng không suy nghĩ nhìn hướng quầy bar, hắn đưa tay kéo vạt áo dung sức thắt khẩn trương.
“Vì sao tôi không thể không nên?” Nàng ăn nói khép nép, không thể không đầu hàng.
“Như thế nào cô có nghe qua lời này, giống như tôi yêu cô không có cô tôi liền không sống nổi?” Hắn châm chọc nói, cười đến mười phần tà ác.
Xem nàng bắt tay giúp hắn thắt lại caravat, hơi thở gian tà đều phả vào nàng mà tư thế trước mắt vừa vặn làm cho bộ ngực sữa sinh động.
Dù sao nàng cũng nhìn của hắn, hắn nhìn của nàng xem như trao đổi.
Chỉ việc Hướng Chủ Ân nghiệp vụ tung hoành nhiều năm nhưng làm sao so với người nhiều năm thương trường Tông Đình Tú. Chỉ cảm thấy mặt nàng đỏ lên, đầu lưỡi như là bị cử động nói gì cũng không nên lời.
‘‘Không phải, không phải……” A, nàng sắp phát điên rồi! “Không phải, ý tôi là vì sao tôi phải làm đồng hồ báo thức của anh?”
“Bởi vì tôi cảm thấy hiệu quả không sai”.
“Chỉ như vậy?”
“Hơn nữa người thua thiệt là tôi, hại tôi hôm nay bị muộn không có dựa theo kế hoach đàm phán thành án tử.
“…..”Án tử bằng tiền, hắn là đang ám chỉ nàng, nàng làm cho hắn mêt “này cũng không thể trách ta, là ngươi bất tỉnh, ta có biện pháp gì?”
Nàng chán ghét gọi người khác rời giường nhất là người có bệnh rời giường, thử hỏi có ai ngốc đến mức lấy loại công việc này.
“Tôi còn ngủ không đủ, chỉ cần cô có tâm, nhất định kêu tỉnh”. Hắn cũng biết chính mình rời giường khí thế rất do doạ người, rõ rang chính mình không dễ dàng thanh tỉnh nhưng ngày hôm qua hắn thanh tỉnh rất nhanh.
“Bằng không anh cho tôi quyền hạn, làm cho tôi biết tôi có thể làm đến trình độ nào”
“…..”
“Anh cho tôi một cái hứa hẹn bằng không đến lúc đó làm quá anh lại muốn mắng tôi”.
“Hứa hẹn?”
“Không phải hứa hẹn, chính là….” Nàng thật sự khó dung từ, khó trách chính mình viết bản thảo tới lui vẫn bị trả về. “Dù sao anh cho ta kim bài miễn chết là được rồi, chỉ cần kêu anh tỉnh mặc kệ là dùng phương pháp gì anh cũng không tức giận với tôi.”
“Không cho phép lật chăn của tôi”. hắn chỉ cần điểm này.
“…..Đó là việc ngoài ý muốn” Không cần dùng ánh mắt nhìn biến thái mà nhìn nàng.
“Trừ chuyện đó việc gì cô cũng có thể làm.”
0 nhận xét | Viết lời bình