saostar

Hoả bạo hủ nữ - Chương 2

Lại đối mặt khiêu chiến, Hướng Chủ Ân gặp biến không sợ hãi bởi vì nàng đã có kim bài miễn tử.
“Rời giường…..ngươi là heo à, vì sao như vậy còn ngủ?”
Nhìn trên giường nam nhân thành thói quen cuộn mình khi ngủ nàng suy nghĩ một lúc rồi quyết định động thủ.
Giường lớn mềm mại theo sức lay động của nàng bắt đầu dịch chuyển nhưng nam nhân trên giường như trước ngủ say cuối cùng nàng đứng trên giường bắt đầu khiêu chiến.
“Rời giường! Rời giường!” nàng một bên kêu gào một bên vận động phát tiết trên giường hắn
Bởi vì hôm nay tâm tình nàng không tốt cần phải phát tiết cho nên phát huy công năng của đồng hồ báo thức hy vọng hắn có thể bao dung.
Chính là --                                      
“Có lầm hay không? Ta đạp giường hắn như thế vì sao còn có thể ngủ?” Hướng Chủ Ân nghi hoặc ngồi xổm xuống ngay tại vị trí gối đầu của Tông Đình Tú, vẻ mặt hắn không thay đổi ngay cả lông mi cũng không nhăn lại.
Vì thế nàng lấy tay đặt ở trước mũi hắn, đợi một lúc cuối cùng mới thể có hơi thở.
“Chậc, căn bản là còn sống nhưng vì sao lại bất tỉnh? Người ngủ như chết nếu ngày nào đó có động đất thì làm sao chạy trốn?” Nàng vừa rồi nhảy trên giường, nàng đoán y ngay cả nửa điểm phản ứng đều không có làm nàng không nhịn được muốn vỗ tay chúc mừng hắn.
Chính là đã chín giờ hơn nhưng tựa hồ hắn không muốn tỉnh như vậy thật khó giải quyết cung thật làm khó nàng.
Trừng mắt nhìn vẻ mặt khi ngủ của hắn không có nửa điểm thanh tỉnh khi nói lời ác độc, mái tóc hỗn độn dấu đi hơn nửa khuôn mặt hắn, Hướng Chủ Ân xúc động không khỏi nghĩ tới mấy chuyện xấu.
Nguyên tưởng rằng xúc động chính là xúc động nhưng không biết vì sao làm nàng lấy lại tinh thần, chính mình muốn dung sức nháo hắn, đầu ngón tay khẽ chuyển động nhưng là cực kì ngoài ý muốn của nàng.
Nhưng mà càng ngoài ý muốn của nàng, giây tiếp theo --
Tông Đình Tú mở mắt, đôi mắt thâm thuý dưới ngọn đèn biến thành ánh mắt hết sức mê người hơn nữa hắn không có giận ngược lại nhếch môi cười, Hướng Chủ Ân cơ hồ choáng váng.
“Ta…..”Cái gọi là bắt trộm tận tay, bắt thông dâm ở trên giường, nàng….. tay nàng bị hắn nắm lại, cái này gọi là tình huống không cầu lấy được.
“Lại đây.” Hắn khàn khan mở miệng, dung sức lực trực tiếp đem nàng ngã vào trong lòng, một tay ôm lấy nàng.
Hướng Chủ Ân bỗng dưng cảm thấy khó hiểu.
Có lầm hay không? hắn không mặc quần áo cư nhiên còn đem nàng ôm lấy rốt cuộc có rắp tâm gì?
Chỉ biết hắn căn bản không có thèm nhỏ dãi trước sắc đẹp của nàng nên mới cố ý đem nàng trở thành đồng hồ báo thức bằng không người bình thường làm sao có thể làm như vậy?
Càng nghĩ kĩ cũng âm thầm giãy dụa khỏi người hắn lại nghe thấy một hơi thở.
Sợ run, nàng có gắng ngăn cách một đoạn ở trong lòng hắn, giương mắt nhìn hắn chỉ thấy hắn đang ngủ say.
“Không thể nào, là ngươi mộng du?” nàng hỏi nhưng không có ai trả lời vấn đề ấy.
Suy nghĩ tiếp nàng cố gắng thoát khỏi người hắn chậm rãi, chậm rãi bò xuống giường, lập tức chạy ra bên ngoài mượn một cái nồi của hắn rồi trở lại phòng.
Đứng ở cạnh giường, nàng hít sâu một hơi: “Tông tiên sinh, rời giường.”
Im lặng
Tốt lắm, nàng đã hết lòng muốn quan tâm giúp đỡ, ngay cả đậu hũ cũng bị hắn ăn sạch sẽ cho nên đừng trách nàng!
Đầu tiên nàng cúi xuống, trong tay cầm nồi lâp tức thả xuống nơi không có trải thảm, không gian yên tĩnh nhất thời chỉ phát ra tiếng leng keng, giây tiếp theo nàng tức tốc chạy nhanh ra ngoài chỉ nghe thấy âm thanh như dự liệu của nàng.
“Hướng Chủ Ân!”
“Ha ha ha --” thật thích nha!
Hắn nói rất đúng, chỉ cần nàng có tâm nhất định sẽ đánh thức hắn.
bởi vì hoàn thành nhiệm vụ gian khổ cho nên cả một ngày tâm tình Hướng Chủ Ân đều tốt.
Thẳng đến trưa nàng cũng chưa gặp khách cũng không có thấy Tông Đình Tú tìm tới cửa hỏi tội nhưng không biết vì sao khi không nhìn thấy hắn đứng ở cửa thì nàng có thấy trong lòng có điểm mất mát. (hehe… chắc nhớ anh rùi nha J)
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, hắn quả thực đã bị nàng đánh thức thật không có đạo lý khi tới mắng nàng a!
Chính là…..
“Chủ Ân, hôm nay sao ngươi có thể ở trong này trễ như vậy?” Vương Vũ Hoàn tiễn vị khách cuối cùng vừa trở lại xong nhìn nàng còn ở quầy bar ngẩn ngơ hỏi.
“….Dù sao ta hôm nay cũng nhàn rỗi nên muốn ở lại trễ một chút.” Nàng đến giờ mới hoàn hồn, cười như không có gì.
Không thể nói nàng không nghĩ đã trễ như vậy, chính nàng cũng không biết nguyên nhân.
“Về nhà sớm một chút đi.” Vương Vũ Hoàn sờ sờ đầu nàng.
“Nha.” Nàng nghĩ nghĩ cho rằng Tông Đình Tú hắn là sẽ không đến quán, đang định đứng dậy thì thấy có người bước vào trong quán, giương mắt cẩn thận nhìn lên, “…..nguyên lai là Nghê đại ca.”
Nàng còn tưởng rằng Tông Đình Tú rốt cục đến đây a.
“Chủ Ân” Nghê Vi Nhất hướng nàng chào hỏi.
“Vi Nhất, ngươi hôm nay làm sao có thể đến đây?” Ngồi ở quầy Vương Vũ Hoàn giương mắt nhìn có điểm kinh ngạc nhưng vui sướng càng nhiều hơn.
“Muốn tìm ngươi đi ăn khuya.” Nghê Vi Nhất là luật sư giỏi giang chuyên nghiệp, khuôn mặt tuấn tú luôn mang theo vẻ lạng lùng nhưng mỗi khi cười tựa như tuyết tan xuân đến làm cho người ta không khỏi có hảo cảm (~ cảm nhận tốt)
“Vậy đành phiền ngươi đợi một chút, chờ ta tính toán xong đã.”
“Có vấn đề gì?” Nghê Vi Nhất tự nhiên đến bên cạnh hắn, cánh tay đặt lên vai hắn.
Cách quầy bất quá chỉ vài bước chân nhưng khoảng cách ấy vừa vặn có thể cho Hướng Chủ Ân thưởng thức hai người làm cho đầu óc nàng khai mở.
Hai người như vậy mới là tốt nhất! Như vậy thật xứng đôi vừa lứa, quả thật trong lòng hủ nữ xinh đẹp biết bao.
“A, Chủ Ân, ngươi không phải đã về rồi sao?” Như là phát hiện ánh mắt nóng rực của nàng, Vương Vũ Hoàn giương mắt hỏi.
“Ách….. ta nghĩ muốn hay ta hỗ trợ ngươi tính sổ sách như vậy là ngươi và Nghê đại ca có thể đi sớm một chút rồi.” cho phép nàng thể hiện một chút thành ý đi.
“như vậy được không?”
“Có cái gì không tốt?” Trong mắt hắn nàng chỉ là thiếu nữ truyện tranh hạng trung hay sao.
Vương Vũ Hoàn cùng Nghệ Vi Nhất trao đổi ánh mắt cuối cùng với vẻ mặt thật có lỗi đứng lên. “Vật giao cho ngươi.”
“Giao cho ta đi, thuận tiện ta khoá cửa luôn.” Đương nhiên tính toán sổ sách trước rồi lấy giấy bút ra viết ghi nhớ.
Vì thế khi hai ngươi đi rồi, quán to như vậy chỉ còn một ít tia sáng ở quầy mà Hướng Chủ Ân cũng bắt đầu cầm bút viết nhanh.
Không biết qua bao lâu đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở, nàng giương mắt nhìn lên tưởng là Tông Đình Tú, nhưng lại là --
Chiếc xe màu đen phóng như bay trên đường.
“……Giữa trưa 12 giờ cùng lão bản xí nghiệp Tuấn Dật dùng cơm trưa. buổi chiều 1 giờ rưỡi đến khi khai khoáng mới thị sát. Buổi chiều 4 giờ đến tổng công ty thảo luận cùng đánh giá, 6 giờ chat webcam hội nghị, 8 giờ…..”
“Ngươi không ngừng miệng được à?” lái xe, Tông Đình Tú một bên đeo tai nghe điện thoại không kiên nhẫn với tay trợ lí đọc lịch trình ngày mai.
“CEO, ta cũng trăm ngàn không muốn nhưng là CEO trước đây từng ngủ quên làm hại hợp đồng rơi vào tay đối thủ cho nên….”
“Như thế nào, một lần sai đã phán ta tội chết?” Hắn bề ngoài cười nhưng trong lòng không cười hỏi.
“Cũng không, không phải nói như vậy……”Lưu trợ lí ở công ty với vẻ mặt muốn khóc, đã 10 giờ hơn nhưng hắn vẫn chưa được về nhà.
“Chris rốt cuộc khi nào sẽ tới?”
“CEO đã hỏi rồi.”
Hắn hừ lạnh, “Ta không thể hỏi lại lần nữa à?”
“….Hắn rạng sáng ngày mai sẽ đến, ta đã đem địa chỉ của CEO giao cho hắn, chờ đến lúc đó chắc là hai giờ.”
Tông Đình Tú không trả lời, xe rất nhanh đến khu quen thuộc của hắn nhưng mà thường lui tới đây thấy đèn của quán luôn tắt nhưng lúc này lại có ánh sáng làm cho tâm tình của hắn không khỏi tốt lên.
“CEO?”
“Đã biết, ngươi về nhà nghỉ ngơi đi, ta về nhà.”
“Vâng”
Chấm dứt trò chuyện, Tông Đình Tú đem xe đỗ ở bãi đỗ xe ngoài quán cà phê, đang muốn đẩy cửa bước vào nhưng lại phát hiện cửa đã khoá bên trong.
Hắn khẽ nhếch mi nhìn tấm biển “Đã đóng cửa”.
Hơn 10 giờ quả thật nhiều quán đã đóng cửa nhưng hôm nay bên trong lại có ánh đèn chắc còn người ở bên trong nếu vận khí tốt hắn có thể uống một ly cà phê.
Vì cà phê hắn quyết định lấy điện thoại ra gọi vào trong quán, nếu có người bên trong không thể không nên mở cửa.
Nhưng mà bên trong tiếng điện thoại vang nhưng lại không có người tiếp, nhưng hắn tựa hồ nghe thấy tiếng động nhỏ không khỏi tắt di động áp tai vào cửa kính cẩn thận nghe.
Tiếng người không rõ lắm mơ hồ truyền đến như tiếng vang không bình thường, hắn đang định đu bỗng dưng nghe thấy bên trong truyền đến tiếng hét quen thuộc --.
“Ngươi đi chết đi, ngươi…..”
“Hướng Chủ Ân?” Hắn nghiêm mặt một lát, một cước đá văng cửa thẳng hướng âm thanh phát ra mà đến, đến phòng nghỉ rõ rang hơn thấy bên trong có tiếng chửi rủa.
“Vương bát đản, ngươi dám cắn ta!”
“Ta cắn chết ngươi! Ngươi nếu dám gặp mặt ta thử xem xem, ta không chỉ muốn cắn ngươi còn có thể giết ngươi!”
“Ngươi xem có bản lĩnh không!”
Bên ngoài Tông Đình Tú nghe thấy tung chân đá cửa, nhìn thấy hai người sau cánh cửa đã bị hắn đá văng.
Chỉ thấy bên phong phòng nghỉ bừa bão, Hướng Chủ Ân bị cưỡng chế trên sô pha mà nam nhân của nàng đè nặng lên đúng là vị khách hôm qua hắn gặp.
Vị khách vừa thấy có người xâm nhập lập tức đem Hướng Chủ Ân đẩy ra nhằm cánh cửa chạy trồn, như dự liệu Tông Đình Tú một tay bắt người thuận tay áp chế hắn ở trên tường.
“Hướng Chủ Ân, ngươi đi tới được không?” Hắn quay đầu thoáng nhìn nàng quần áo không chỉnh tề lập tức như quân tử dời mắt nhưng mà lực khí áp vị khách kia càng tăng.
“Có thể!” nàng đứng lên khôi phục khí thế.
“Gọi cảnh sát!”
“Hảo!” Nhìn thấy vị khách nàng không quên hung hăng đá hắn một cước.
Không bao lâu cảnh sát đến đây, Vương Vũ Hoàn đã đến bên cạnh Hướng Chủ Ân.
Sau khi lấy khẩu cung sau nàng cả người ngụt chí như quả bong bay vô lực ngồi trên ghế, Tông Đình Tú miễn cưỡng ngồi bên cạnh nàng nhưng cái gì cũng không nói.
Thẳng đến khi cảnh sát mang vị khách kia đi, Vương Vũ Hoàn mới tự trách nói:”Chủ Ân đều tại ta không tốt, nếu không phải ta cùng Vi Nhất đi trước thì ngươi cũng sẽ không gặp sự tình này.”
“Không phải, là --.”
“Chính là lỗi của nàng, ai bảo nàng không cho người ta mặt mũi lại làm người ta có cơ hội thực hiện hành động”. Nàng lời còn chưa dứt đã bị Tông Đình Tú giành nói trước.
Hướng Chủ Ân nghe vậy không khỏi trừng mắt nhìn hắn, không tưởng tượng được hắn lại nói những câu không có tính người như thế. Cho dù hắn có nói đạo lí cũng là không nên tại đây ném đá xuống giếng.
“Có ý tứ gì?”
“Không có gì, chính là --.” Nàng đành đem chuyện phát sinh ra nói. “Ta thật không ngờ hắn nghĩ cực đoan như vậy.”
“Không quan hệ, Vi Nhất làm ở hội luật sư, giúp ngươi kiện hắn cho dù chưa đủ bằng chứng cũng tuyệt đối không để hắn như vậy, ít nhất cũng ohải dạy dỗ hắn không dám đến quấy rầy ngươi.” Vương Vũ Hoàn dỗ dành, vỗ nhẹ đầu nàng.
“Ân.”
“Chủ Ân ngươi có thể về nhà một mình sao?” Hắn lại hỏi.
Cửa bị phá không thể khoá lại cho nên hắn đêm nay phải ở lại đây nếu không ngày mai sẽ chẳng còn gì.
“Ta có thể”. Chậm rãi đứng lên, nàng khẽ hít sâu một hơi lại phát hiện nam nhân bên cạnh cũng đứng dậy theo.
Tông Đình Tú xem cũng không xem liếc mắt nhìn nàng một cái, hướng Vương Vũ Hoàn nói: “Thật có lỗi, cửa là ta phá hư.”
“Còn chưa cảm ơn ngươi đâu, nếu không phải ngươi vừa vặn đi qua thật không biết sẽ như thế nào.” Hắn không dám tưởng tượng hậu quả.
“Đúng vậy, nhìn nàng vận khí thật tốt!”
Trừng mắt nhìn người bên cạnh, Hướng Chủ Ân kì thật muốn mắng hắn lại nghĩ đến còn chưa nói lời cảm ơn với hắn. Nói thật nếu không phải hắn vừa vặn đi qua thì hậu quả…. Nàng thà chết còn hơn.
“Cảm ơn ngươi.” Nàng nói nho nhỏ.
“Là ngươi nói với ta?” Tông Đình Tú nghiêng đầu, giống như không xác định nhìn nàng.
“Tông tiên sinh, cảm ơn ngươi --.” cộng thêm một cái cúi đầu 90 độ, chắc đã đủ long trọng rồi.
Liếc nhìn nàng một cái, Tông Đình Tú khoé môi nở nụ cười, “Vũ Hoàn ta đi trước, ngày mai còn phải làm sớm.”
“Thật có lỗi, lần khác mới cảm tạ ngươi.”
“Chờ cà phê của ngươi.” Hắn cười nói, thuận tiện nhìn qua Hướng Chủ Ân như dự liệu của hắn, nàng thật sự lợi hãi nếu là không có đụng chạm nàng thì sẽ bị vẻ mặt của nàng lừa qua. “Ta thuận tiện đưa nàng .
“Thật sự rất cảm tạ ngươi”.
Vẫy vẫy tay, hắn đem nàng hướng ra ngoài, bên cạnh xe của hắn.
“Không, không cần, ta có thể chính mình trở về.” Hướng Chủ Ân rút tay về, cả người thật sự sợ hãi nhưng lại cố gắng không để cho người ta phát hiện.
Tông Đình Tú lười nhác nhìn vẻ mặt của nàng, sau một lúc lâu cương ngạnh nói: “lên xe”.
“Ta nói…..”
“Lên xe.” Hắn ra lệnh, mở cửa xe bức nàng ngồi vào lại vòng qua đầu xe đến bên ghế lái, nhìn vẻ mặt kinh hoàng hắn lắc đầu nói: “trăm ngàn đừng lấy ta so với loại tạp nham kia, ta không có khẩu vị tốt như hắn.”
“……Ngươi nhất định phải nói với ta như vậy sao?”
Nàng với vẻ mặt xem thường, không nói gì nữa, tâm tình cũng ổn định hơn.
“Bằng không ngươi muốn ta nói như thế nào? Ta còn chưa nói chuyện hồi sáng ngươi lấy nồi đánh thức ta”
“Cũng không phải tại ngươi.”
“Thật muốn biết ngày mai ngươi còn biện pháp gì nữa?”
“Vậy mời ngươi mỏi mắt mong chờ.” Nàng cười, ngẫm lại kì thật công tác này cũng khá tốt, có thể chỉnh hắn lại có thể kiếm tiền…..
Nàng nghĩ đột nhiên phát hiện trên váy dính giọt nước mưa, nàng khó hiểu vuốt đã thấy giọt nước dừng lại ở trên tay ấm áp làm nàng kinh ngạc.
Nàng chỉ ngây ngốc giương mắt, nhìn xe đỉnh không khai thiên không, lại cúi đầu nhìn váy càng dính nhiều giọt nước mưa.
“ Cửa kính xe ngươi hình như hỏng rồi.” Nàng nói.
“……Ngươi chịu phiền toái một chút , ngày mai ta cho người sửa lại.” Tông Đình Tú liếc nhìn nàng một cái, lập tức đem tầm mắt hướng ra ngoài xe.
Xe căn bản không phát tiếng động bởi vì hắn không biết nàng ở nơi nào cũng bới vì hắn không vội đưa nàng về nhà. Nhìn nàng như nữ nhân kiên cường nhưng đối mặt với sự tình này cũng đều sợ hãi.
Hắn tưởng nàng nhất định cực kì sợ chỉ có thể giương nanh múa vuốt đe doạ đối phương nghĩ đến làm như vậy có thể bức lui quân địch nhưng nàng nàng sở dĩ không cầu cứu là cho rằng không có người cứu nàng vẫn là không biết nên cầu cứu ai?
Mặc kệ đáp án là người nào, không hiểu sao hắn lại đau lòng.
“Hôm nay trời mưa thật lớn nha.” Nàng mang theo giọng mũi mất tự nhiên mở miệng.
Tông Đình Tú vẫn đang nhìn bên ngoài, trên bầu trời chỉ còn ít sao, mây đen che gần hết. “Đúng vậy, hoàn hảo ta đưa ngươi về nếu không ngươi sẽ tắm mưa.”
Hắn cũng không hiểu được chính mình tại sao lại muốn nói theo lời nói của nàng nhưng nếu làm như vậy để nàng lấy lại được sự bình tĩnh như vậy trợn mắt nói dối là việc nhỏ, hắn không có gì là không làm được.
“Cảm ơn ngươi.” Không biết qua bao lâu nàng còn nói.
“Không cần khách khí.”
“……Kỳ thật ta rất sợ hãi.”
“Ân.” Khi hắn tiến vào phòng nghỉ thấy ánh mắt của nàng liền hận không thể đem tay chân nam nhân kia đánh gãy hết.
Kỳ thật hắn chưa từng chán ghét nàng thậm chí còn có điểm thích nàng cho nên không có biện pháp dễ dàng tha thứ cho nàng nhưng thiếu chút nữa đã bị tên hỗn đản kia làm cho nhúng chàm.
“Ta thật không ngờ hắn cư nhiên lại dám làm việc như vậy.” Hướng Chủ Ân bắt đầu nhỏ giọng thút thít.
“Ta cũng không nghĩ tới.” Cho nên hắn thấy chính mình may mắn bởi vì muốn uống cà phê mà tới, nếu không hậu quả…..” Hắn có lẽ không thể tha thứ cho chính mình.
“Cám ơn ngươi.”
Tông Đình Tú nhìn nàng lệ rơi đầy mặt, cánh tay dài từ từ lấy khăn giấy lau mặt nàng.
“Thật có lỗi, trời mưa hình như rất lớn, không có khăn ngươi lấy giấy lau đi.” Hắn mặt không chút thay đổi nhìn nàng, cố nén xúc động muốn kéo nàng vào trong lòng.
Hướng Chủ Ân sửng sốt, tiếp theo nín khóc mỉm cười. “Đúng vậy, xe của ngươi không khéo ngập mất.” Người này….. rốt cuộc là như thế nào lại cùng một người, thật sự là đoán không ra, rõ ràng cũng rất tiện miệng nhưng là hắn lại lẳng lặng an ủi, cùng nàng nói hươu nói vượn.
Không thể không thừa nhận khi ở bên cạnh hắn nàng thực an tâm, không hề sợ hãi.
“Thật là có lỗi a.” Hắn tức giận, xem nàng tiếp tục lấy giấy lau nước mắt, lại kìm long không được muốn chạm vào nàng.
“Được rồi, ta chỉ là miễn cưỡng một chút.” Nàng nói hắn.
“Thực miễn cưỡng.” Hắn dùng lực lau loạn trên má nàng..
“Hội đau nha!”
“Ngươi lại khua môi múa mép.” Hắn càng lại gần nàng, thấy cổ áo sơ mi nàng ửng hồng hắn rốt cuộc không nhịn được đau long đem nàng kéo vào trong lòng.
“Ngươi…..” Nàng nhất thời giật mình.
“Uy, ngươi nói khi nào mới dừng khóc?”
“Không biết” nàng ở trong lòng của hắn cảm giác như được bảo hộ, không có chút sợ hãi, nước mắt chính là không ngừng rơi.
“Ai, như thế nào lại càng khóc lớn?” Áo sơ mi của hắn đã ướt một mảng lớn. “Ngừng khóc đi, bằng không ngày mai ta không có đồng báo thức làm sao bây giờ?”
Ở trong lòng hắn khóc, Hướng Chủ Ân nghe vậy không khỏi không cười.
Nàng tự nói cho chính mình không có việc gì, nàng được bảo hộ tốt, một chút việc đều không có, huống hồ ngày mai nàng còn phải làm đồng hồ báo thức cho hắn.
Chỉ là tưởng tượng cách thức gọi hắn nàng đều muốn cười.
“Đồng hồ báo thức Hướng Chủ Ân”. Trừ bỏ nhân tính hoá còn có nhiều công năng.
Giống vậy, nàng sẽ phun nước cũng sẽ quăng nồi.
Đương nhiên hôm nay nàng đã chuẩn bị tốt tuyệt đối sẽ làm hắn rời giường đúng giờ.
Giống như con mèo nhỏ rón rén vào phòng Tông Đình Tú, đem cà phê đã chuẩn bị tốt bắt đầu trò chơi thời gian.
“Tông tiên sinh, rời giường.” Theo quy củ, tiên lễ hậu binh.
Thấy trên giường người không hề có động tĩnh gì nàng không chút hướng hắn ném gối lực đạo không mạnh không nhẹ nhưng vài lần quăng tới vẫn là tốn không ít năng lượng hơn nữa nàng càng ném mạnh đều ở cùng vị trí đến gấu ngủ đông cũng sẽ tỉnh.
“Ngươi…..”A, tại sao có thể như vậy? nàng không có nhầm phòng a! Nhưng là vì sao nam nhân ở trên giường không phải Tông Đình Tú?
“Bắt đến”
Đột nhiên sau lưng một cảm giác ẩm ướt truyền đến, nàng quay đầu lại hơi lạnh cùng giọt nước vừa vặn ở trên trán nàng, nàng nhìn thấy Tông Đình Tú tóc còn ướt nước ngay cả trên người cũng còn nước. Rõ ràng với người bình thường nàng sẽ cho là bộ dạng chật vật nhưng cũng không biết vì sao nàng lại rất muốn dùng từ “gợi cảm” để hình dung hắn. (Hám zai là bản chất của hủ J)
“Ngươi……”
“Nói ta ngây thơ, ngươi cũng không biết là đi nơi nào tốt, mỗi ngày chuẩn bị một trò chơi muốn hay không đổi một cái mới mẻ một chút?” Đem hơi thở của nàng kiềm chế lại phát hiện nàng xuất thần thật nghiêm trọng, “Như thế nào, choáng váng?”
Nàng hôm nay khí sắc so với tối hôm qua tốt hơn nhiều, cảm giác thoải mái hang ngày nhưng tại sao bỗng trở nên ngơ ngác?
“Là ta làm ướt áo sơ mi của ngươi.” Lắc lắc đầu, đem suy nghĩ vớ vẩn vừa nãy vứt đi, nàng tự trấn an.
“Nguyên lại là ngươi cũng nhớ hôm qua làm ướt áo sơ mi của ta.” hắn là người luôn luôn coi trọng công bằng.
“Không phải ta, là tại trời mưa”. Nàng cắn môi dưới không dám nhìn hắn lại không dám hồi tưởng tối qua nàng như thế nào lại ở  trong long hắn khóc cuối cùng còn đuổi hắn về.
“Là là là. Vậy ngươi hôm nay rốt cuộc muốn làm cái gì?” Hắn nhìn về phía giường của Chris.
“…..Ta hôm nay quăng gối đầu.”
“Đáng tiếc là ngươi quăng sai người, quăng vào thư kí của ta.” bởi vì Chris đến báo danh quá trễ ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn mới có thể làm hắn thanh tỉnh ngoài ý còn để ý nàng.
“Thư kí?” nàng hướng nam nhân trên giường may mắn là hắn không gi Tông Đình Tú ngủ loã thể, trên người còn mặc quần đùi.
“Chris là thư kí của ta, rạng sang mới đến.”
“Hắn vì sao ngủ ở trên giường của ngươi?”
“Vì sao hắn không thể ngủ ở trên giường của ta?”
“…..”Cũng có hay không có vấn đề gì đó, chính là cảnh tưởng như vậy làm cho nàng thật mơ màng a…..
Hình ảnh trong đầu của nàng đang tự động tưởng tượng, trước mắt hai người lúc đó giống như tình cảm lưu luyến mà……..
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Nhìn nàng có điểm xuất thần, Tông Đình Tú hỏi.
“Không!”
Hồi quá nhanh, trong mắt hắn ngược lại thấy nàng có vẻ giấu đầu hở đuôi làm hắn không khỏi nhìn về phía Chris, hoài nghi nàng đối với hắn nhất kiến chung tình (~vừa gặp đã yêu)
“Đi xuống đi, đợi ta cùng Chris dung cơm trước, ngươi trước tiên giúp chúng ta hai phần điểm tâm sang.
Hắn theo bản năng đuổi nàng đi.
“Hảo.” Ngay khi hắn vừa buông tay Hướng Chủ Ân liền nhanh như chớp chạy cả đầu vừa chạy vừa nghĩ về vấn đề ban nãy.
Không rõ cho nên Tông Đình Tú cho rằng nàng chạy nhanh là nàng đang thẹn thùng (P! làm gì có hủ nữ nào thẹn thùng cơ chứ) không khỏi nhíu mày trừng mắt đánh thức thư kí mặt thối nhưng lại cảm thấy chính mình vì sao lại giận dỗi khó hiểu.
Kỳ quái, hắn không vui cái gì chứ?
Hướng Chủ Ân trở lại quán liền đem chuyện vừa này kể với bạn tốt.
“Nhược Linh, ngươi có rảnh không qua đây?”
“Đợi ta đi phỏng vẩn đã, trước đến uống ly cà phê cho thanh tỉnh một chút.” Trương Nhược Linh là bạn đại học của nàng thân là biên tập của tạp chí, một thân quần áo gọn gàng cùng biểu tình trên mặt của nàng làm cho người ta cảm giác các nàng nhiều năm không gặp nhưng trên thực tế hai nàng lại là tri kỉ.
“Xem ra công tác thực vất vả nha.” Nàng cười, mở cửa bước vào quán lập tức động thủ pha cà phê thuận tiện chuẩn bị bữa sáng cho hai người.
“Ai, không phải bộ dạng hồi trước.” Trương Nhược Linh thở dài, ngồi ở trên ghế quầy bar “Mỗi ngày không có mỹ nam cho ta xem dù sao hai mắt đau quá làm sao nhìn rõ được?”
“ha, ta có thể hiểu.” Nhược Linh phỏng vấn đều là lão bản buôn bản nếu không phải người như hà mã thì cũng là người tuổi tác lớn ở trên thương trường thật khó có thể nhìn đẹp mắt.
“Cũng là ngươi ở nơi này thật tốt, ngẫu nhiên bắt được lão bản đại ca bảo dưỡng ánh mắt.” Đáng tiếc hôm nay tới quá sơm ngay cả lão bản còn chưa tới. “Nhưng thật ra ngươi gần đây bản thảo có tiến độ như thế nào?”
Hướng Chủ Ân vui vẻ cười. “Tuy rằng ngừng thật lâu nhưng là hiện tại ta đột nhiên có cảm hứng.”
“Nha, vì sao?”
“Bởi vì….” Nàng còn chưa  kịp nói liền nhìn thấy Tông Đình Tú cùng thư kí của hắn bước vào trong quán. “Ngươi chờ ta.” Nói xong nàng liền chạy nhanh bưng hai phần sandwich cùng salad cộng thêm hai ly cà phê đi đến bên bàn cạnh cửa sổ.
“Từ từ dùng .”
“Đây là làm sao? Sao khách khí như vậy?” Tông Đình Tú nhìn đối phương khó hiểu.
Phẩm chất phục vụ của nàng đột nhiên thay đổi hay là tại hắn? Chẳng lẽ mị lực của Chris thật sự cao như vậy? Hắn càng thêm khó hiểu đứng lên.
“Làm sao?” Đây cơ bản là công tác mà thôi.
“Bởi vì Chris?” Hắn hỏi thẳng.
Hướng Chủ Ân sửng sốt nghi hoặc nhìn về phía nam nhân buồn không hé răng. Hắn dáng người nhỏ, tóc ngắn xù mày rậm mắt to nhìn bình thường, vừa vặn cùng Tông Đình Tú âm nhu tà mị tương phản hoàn toàn.
Nhưng nàng cùng hắn khi nào có quan hệ?
“Không phải bới vì hắn?” Hắn đã đoán sai? Tông Đình Tú thầm nghĩ, tâm tình đột nhiên tốt lên một chút.
“A….. đúng nha.” Hướng Chủ Ân ngạc nhiên, đột nhiên hiểu được ý tứ câu hỏi của hắn.
Nếu thư kí của hắn đã trở lại như vậy kiếp sống làm đồng hồ báo thức của nàng cũng kết thúc…..Chậc, hảo đáng tiếc a, nàng vừa mới nghiện đã phải dừng, thật sự là tiếc nuối.
“Ân?” Tông Đình Tú khó hiểu lời nàng vừa nói.
“Không có việc gì, dùng từ từ.” nàng cười nhẹ, tiếc nuối công việc thật ngắn ngủi, lập tức quay trở lại quầy bar pha một ly cà phê cho bạn tốt.
Ánh mắt Trương Nhược Linh đảo quanh một vòng, tập trung vào hai người bên cửa sổ: “Ta vận khí thật tôt, sang sớm đến có thể gặp được một hoa mĩ nam.”
Vừa thấy ánh mắt nàng khoá ở trên người Tông Đình Tú, Hướng Chủ Ân lập tức rung đùi đắc ý thở dài: “Ai, hắn chỉ có khuôn mặt để xem.”
Nghe vậy Trương Nhược Linh nhìn nàng. “Nha, xem ra hắn là khách quen, người đã dò hỏi xem cá tính của hắn?”
“Có thể nói như thế.” Hắn là đúng, hắn giống như người khó có thể nắm bắt nhưng lại bảo hộ nàng đó chỉ có nàng mới biết hắn có ưu điểm.
Nghĩ, Hướng Chủ Ân không khỏi nóng mặt lên, chính mình lại suy nghĩ miên man.
“Cũng không phải, dù sao có thể bảo dưỡng ánh mắt nhưng tính tình lại kém cỏi, bất quá….Ta như thế nào lại thấy có điểm quen mắt, như là đã gặp ở đâu rồi?” Trương Nhược Linh mím môi, dung sức nghĩ
“Ta nhất định đã nhìn thấy, loại hoa mĩ nam này không nhiều lắm, ta nhất định đã găp qua.”
“Nghe nói hắn là CEO khai hoảng tập đoàn, không biết ngươi đã nghe qua chưa?” Hướng Chủ Ân thuận miệng nhắc tới nghĩ rằng Tông Đình Tú lăn lộn thương trường nàng có lẽ có điểm ấn tượng 
Chỉ thấy Trương Nhược Linh đổi khẩu khí, nhìn thẳng vào mắt nàng “Khai hoảng? Là người nào?”.
“Hả? Người nào? Ta chỉ biết hắn tên là Tông Đình Tú.”
“Làm chi? Hắn rất lợi hại sao?” Làm gì mà vẻ mặt như gặp quỷ? “Nhược Linh, không cần nhìn chằm chằm vào hắn, hắn là người tiện miệng.” Nàng rất sợ theo dõi hắn một lúc thì miệng hắn lại phát tác làm tổn thương bạn tốt.
Trương Nhược Linh vẫn là si ngốc quyến luyến nhìn hai lần. “Chủ Ân này, mấy tháng trước ở tập đoàn khai hoảng nước Mĩ mà người đáng sợ nhất ở đó là Tông Đình Tú.”
“Đáng sợ?”
Nàng không để ý miệng mìnhchỉ thấy Trương Nhược Linh trừng mắt nhìn nàng. “Ngươi rốt cuộc có biết hay không khai hoảng ở nước Mĩ là một tập đoàn khổng lồ?”
“Ta nào có biết?” Nàng cũng không phải biên tập viên tạp chí kinh tế.
“Đó là một tập đoàn gia đình, dưới có tài chính, kiến trúc cùng hệ thống phong cảnh ở nước Mĩ tổng thu nhập vượt qua mấy trăm triệu mà Tông Đình Tú đáng sợ là chính hắn là người đề ra kế hoạch đầu tư, hàng năm có thế thay tập đoàn kiếm mấy trăm triệu, còn có….. hắn là em trai tổng tài.”
“Mấy trăm triệu” (đây là đô la nha $_$)
Hướng Chủ Ân ngây ngốc.
Đó là nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng hắn chính là mỏ vàng di động…..khó trách hắn luôn mệt mỏi ngủ đến bất tỉnh, nguyên lại là hắn như vậy nhưng mà hắn tối qua vừa cứu nàng…..Thật sự là hoàn toàn đáng sợ.
“Sợ rồi sao?”
Sợ? Hướng Chủ Ân cau mày cảm thấy thật khó hiểu.
Hắn rất giỏi, kia cũng là chuyện của hắn chính là tại sao lại đem nàng làm đồng hồ báo thức?
“Oa oa, rất đẹp mắt, thật sự là rất đẹp mắt!” Trương Nhược Linh nhìn lại si ngốc giống như nhớ tới cái gì nhanh chóng hạ thấp giọng hỏi: “Chủ Ân, ngươi nghĩ hai người kia là như thế nào?”
Hướng Chủ Ân sửng sốt, không khỏi cười thành tiếng: “Ngươi so với ta còn nghiêm trọng hơn! Ngươi hắn là ở nhà xuất bản ngôn tình chứ không phải là ở tạo chí kinh tế.”
Đúng vậy, hai nàng đều là hủ nữ, vừa nhìn thấy nam nhân xinh đẹp đầu óc không tự giác cảm thấy xinh đẹp thậm chí còn đẹp hơn ở phim (Lin:Hủ nữ là gì: là những người bình thường như bao người khác chỉ có sở thích và tình yêu khác với mọi người là BL, ta cũng chẳng biết giải thích gì nữa vì ta cũng là hủ nữ, haizzzz ~>Bee: thì ra bà là chân nhân bất lộ tướng tôi nhìn nhầm bà rồi!!!!không giống tôi chỉ mê soái ca + mĩ nữ!!)
“Ta cũng thế a nhưng là chỉ có tạp chí kinh tế muốn ta, phải biết rằng công việc rất khó tìm, có việc là được rồi.” Trương Nhược Linh nói, hai người mắt tham lam tập trung nhìn hai đại nam nhân. “Trời ạ, hai người kia thật xứng đối.”
“Ai là công, ai là thụ?” Hướng Chủ Ân không khỏi cũng ghé vào quầy bar quan sát. (Lin:công-thụ: từ trong đam mỹ, giải thích đơn giản thì công là người đè còn thụ là người bị đè ~>Bee:Bà có nhất thiết phải giải thích rõ ra thế không!!!haizzzzzzz, Lin: giải thích cho mọi người dễ hiểu còn gì)
“Chiếu theo đạo lý thì bình thường là cường công bất quá theo ta đó là ôn nhu công.”
“Nhưng là ta cảm thấy tổ hợp này hắn là cường công ôn nhu thụ có vẻ hoà hợp” ít nhất hình ảnh trong nội tâm nàng là vậy.
Bên cửa sổ hai người không thấy hai hủ nữ đang bình phẩm từ đầu đến chân, chỉ thấy Chris hạ thấp giọng cùng Tông Đình Tú nói cái gì đó làm cho hắn chợt cười.
“Boss, buổi tối về nhà sớm một chút, làm cho ta cùng ngươi.”
“Tốt, ngươi muốn như thế nào theo giúp ta?”
“Đương nhiên là có thể cho vật sung sướng làm bạn…..”
“Nhược Linh, ngươi không cần phối âm lại, rất hèn ah!” Ngoài câu đối thoại, Nhược Linh còn thêm chi tiết trong truyện làm cho nàng nghẹn cười đến đau bụng.
“Cho nên nói thôi, ta không có tố chất để viết.” Trương Nhược Linh vẻ mặt ai oán lập tức phấn chấn lại tinh thần: “Cố lên, hi vọng của ta đặt hết trên người ngươi, ngươi có thể nhìn bon họ thừa dịp kích thích tiềm năng viết lách của ngươi đem chuyện của bọn họ vào truyện của ngươi!”
“Ai, ta đã không muốn viết nữa.” Thân là hủ nữ nhiều năm, từ thời đại học nàng đã bắt đầu viết nhưng luôn như đá chìm dưới đáy biển vài lần viết nhưng thất bại (Mọi người hỏi là Chủ Ân viết cái gì đúng không, rất đơn giản nàng ta đang viết truyện đam mỹ J)
Bất quá nói thật, ngay tại thời điểm này linh cảm của nàng lại trỗi dậy.
“Viết đi! Ta muốn xem!” Trương Nhược Linh hung ác đùa giỡn cầm lấy tay nàng.
“Thật sự?”
“Đúng!”
“Hảo, để ta thử xem.” Hướng Chủ Ân xoa tay, có người cỗ vũ nàng quyết định đêm nay về nhà hăng hái chiến đấu.
“Cho dù không có thụ trong bản thảo của ngươi chúng ta có thể chính mình tìm, đến cwt quán.” Trương Nhược Linh đầu tiên là kích động nói sau mới hỏi: “năm nay thời gian đến thật nhanh, họp ở hội chợ triển lãm ngươi chưa quên chứ?  
“làm sao có thể quên?’ nàng sớm đã lên mạng tra năm nay có tác giả đến, nàng cũng sớm chuẩn bị một ít tiền, chuẩn bị đại khai sát giới!
______________________________________________________________________________

Bài Viết Đáng Xem

0 nhận xét | Viết lời bình

Copyright © 2014 Truyện Ngắn