Trước mắt là hình ảnh quỷ dị đến phi thường.
Hướng Chủ Ân lấy chiếc chìa khoá từ trong túi ra động tác chậm rãi dừng lại, đôi mắt mở to như nhìn thấy u hồn- nam nhân đứng cạnh cửa quán “Vô biên giới cà phê”.
Kỳ thật người đàn ông thân hình cao rắn chắc, mặc âu phục màu xám như một model trên sàn diễn thời trang chỉ cần nháy mắt một cái là có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người, đáng tiếc hắn nhìn trông rất chán chường, mái tóc che lấp phân nửa ngũ quan chỉ nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt cùng đôi môi nhếch lên đỏ mọng cảm giác như là ban ngày gặp ma cà rồng làm người ta kinh sợ.
Cho nên nàng đứng cách hắn vài bước bắt đầu hoài nghi người trước mắt hẳn không phải là người lương thiện.
Tuy rằng hắn thoạt nhìn không quá giống biến thái nhưng hai chữ biến thái sẽ không viết ở trên mặt thế là nàng quyết định hoãn thời gian mở cửa.
Chính là lúc nàng muốn xoay người rời đi thì người kia lạnh lùng mở miệng.
“Chín giờ còn không mở cửa cửa?”
“Hả?”
Hướng Chủ Ân quay đầu lại thấy người đàn ông đứng thẳng, tóc mái không hề che lấp ngũ quan, giờ mới phát hiện hắn có khuôn mặt phi thường tuấn tú hơn nữa mày rậm nhíu lại mang theo phần không kiên nhẫn làm cho nàng không khỏi nhìn nhiều lần.
“Nhìn cái gì? Còn không mau mở cửa!”
“…..Vâng.” Người tới là khách, lo liệu phục vụ là nguyên tắc phục vụ cao nhất nên nàng lựa chọn nhẫn nhịn chịu đựng.
Mở cửa, nàng vội vàng chuẩn bị nhìn thấy đối phương tự nhiên hướng quầy bar ngồi xuống, động tác tao nhã không hề giống như vừa nãy mang vẻ tối tăm của người bị bệnh
“Cà phê.”
“Xin chờ một lát.” Nàng kéo lại tinh thần chạy nhanh tìm cà phê tối qua đã nghiền.
Người kia không đáp lại, thế là nàng càng làm nhanh động tác quyết định bỏ qua những công thức pha chế phức tạp, dùng cách đơn giản nhất để pha.
Một lát sau nàng mang hỗn hợp 4 loại cà phê đến trước mặt hắn.
“Hả?” nàng sửng sốt, không khỏi hỏi:”Xin hỏi anh là muốn Latte, Mocha, capuchino….”. Xem ra hắn muốn không phải là loại cà phê a.(Lin: mình không am hiểu về cà phê bởi vì cả đời chỉ uống được 1 loại duy nhất là capuchino =.=)
“Tôi muốn cà phê sở trường của lão bản!” đối phương không kiên nhẫn nói. (lão bản mình để luôn theo convert vì cảm giác lão bản nghe hay và dễ chịu hơn từ ông chủ)
Hướng Chủ Ân dừng lạị, sáng sớm đi làm tâm tình tốt đều bị cái thứ khách đầu tiên cuốn đi trong giây lát, cho dù bực muốn chết cũng chỉ có thể quay đầu đi làm lại.
Lúc này đây nàng lựa chọn đúng lượng nước đã ghi trong phương thức pha mà lão bản đã lưu lại, lấy cà phê theo tỉ lệ nhất định đã ghi.
Một lát sau ly cà phê đặt lên bàn.
Hướng Chủ Ân nhịn không được liền nghĩ, giả thiết hắn thật sự là ma cà rồng nàng cũng sẽ không ngoài ý muốn hắn chỉ vì hắn tuấn mỹ đến kinh động tâm phách, giơ tay nhấc chân đều là động tác quý tộc ngạo mạn
Lại nhìn kỹ ngũ quan của hắn nàng càng cảm thấy ông trời không công bằng vì sao một nam nhân lại cho hắn một hàng lông mi vừa dài lại cong, lại cho hắn đôi mắt to đẹp đến vậy?
Rất đẹp nha, nam nhân này…..nên sẽ không phải là người nào đó mới ra nhập nghệ thuật đi?
“Đây là cái gì?”
“Hả?” ảo tưởng nhanh chóng bị đánh gãy, Hướng Chủ Ân vẻ mặt mờ mịt nhìn nam nhân có khuôn mặt đẹp nhưng miệng lại nói những lời nói thật khó nghe.
“Không biết làm liền nói với tôi một tiếng, không cần làm hỏng nguyên liệu.”
“Hả?”
“Khó uống đến nỗi cả người tôi đều tỉnh.” Người kia chỉ nhấp 1 ngụm lập tức lấy tiền đặt lên bàn, đi cũng không quay đầu lại.
Thẳng đến khi cửa phát ra tiềng vang Hướng Chủ Ân mới tỉnh táo lại, lập tức hét lên.
“Gặp quỷ! Làm sao khó uống?”
Cầm lấy ly cà phê hắn vừa uống một ngụm hung hăng uống một hớp nàng lập tức bị bỏng nuốt cũng không được, phun cũng không xong.
“A! cho dù nóng, ta vẫn là uống tốt a! Không biết dựa vào cái gì mà phê bình ta.” Nàng nóng đến bỏng lưỡi, chạy nhanh tìm cục đá để hạ nhiệt. (cám ơn bạn pikeou đã góp ý chỗ này ^^)
Tức chết người! Vừa mới mở cửa liền đụng phải tên khách dở hơi, nếu để cho nàng gặp lại thì nàng sẽ tuyệt đối sẽ cho hắn biết mặt.
Miệng nhớ kĩ, trên người di động vừa vặn vang lên, nàng cầm lên nhìn thấy không khỏi đảo cặp mắt trắng dã, xác định hôm nay thật sự không phải là ngày lành.
“…..Alô.”
“Chủ Ân, ba ngươi ngã bệnh.”
“Hả?” nàng sửng sốt vội hỏi: “Tại sao?”
Lão ba nàng cùng trâu không khác nhau là mấy (bó tay cách so sánh của chị) trong ấn tượng của nàng chưa gặp lão ba của nàng phát bệnh, ngay cả cảm mạo số lần cũng đếm trên đầu ngón tay đâu có thể tuỳ tiện bị bệnh?
“Có người muốn trưng thu nhà, nói là muốn thương lượng kết quả ba ngươi liền sinh khí đến ngã bệnh, ngươi chạy nhanh đến xem hắn đi.” Giọng lãnh đạm nói xong lập tức tắt máy.
0 nhận xét | Viết lời bình